Tuy nhiên, những thước ảnh chưa qua chỉnh sửa lại cho thấy visual Triệu Lộ Tư kém lung linh phần nào. Thay vì thắt ngắn dây túi Chanel, nữ diễn viên lại để buông thõng dài thượt, áo khoác thì thiếu cân đối 2 bên. Góc chụp không tinh tế, cộng với set đồ nặng nề khiến cô nàng bớt đi vẻ thanh thoát thường thấy.
Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa hay còn có tên gọi khác là Vượt qua lôi trì, đây là tác phẩm thuộc thể loại tiểu thuyết tình cảm được viết bởi tác giả Diệp Lạc Vô Tâm, Nội dung của tác phẩm xoay quanh mối tình đầy ngang trái của nữ chính Tô Mộc Mộc và hai anh em song sinh Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu
Hắn chính là Trác Siêu Việt, Trác nhị thiếu gia nổi tiếng, em trai sinh đôi với Trác Siêu Nhiên. Không giống như Trác Siêu Nhiên quân trang chỉnh tề, Trác Siêu Việt mặc một chiếc áo sơ mi vừa người, quần bò bụi màu sẫm, dáng người hơn một mét tám vô cùng hoàn mĩ.
Đổng Trác tàn bạo nên kết oán với nhiều người. Ông biết nhiều người oán hận nên khi ngủ thường sai con nuôi là Lã Bố làm cảnh vệ. Tuy nhiên, Đổng Trác quen tính thô lỗ và nóng nảy, có lần Lã Bố đứng hầu có chút không vừa ý bèn chộp lấy cái kích phi vào Lã Bố.
Trích Tịch Vũ bắt gặp được vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt lướt qua trên mặt Trích Tử, cậu khẽ nói: "Chị Tử, đến lúc làm lễ rồi!" Trích Tử gật đầu, cô cầm chiếc ly sứ bằng hai tay, đưa lên quá nửa đầu, đợi Trích Tịch Vũ rót rượu.
Trác Siêu Nhiên nói: "Anh thường nghĩ, nếu anh gặp Tiểu Thường sớm hơn một chút, em và Siêu Việt sẽ không có kết cục như bây giờ." Có thể có một số chuyện, là điềm báo trước của định mệnh.
Trác rưởi Siêu Việt và Tô Mộc gồm một tình cảm vô số trở ngại, thách thức. Mối dục tình trái luân thường đạo lí "Chị dâu" cùng em trai. Họ vẫn quen nhau trường đoản cú trước, thứ nhất của cô ý là mang lại anh. Cô yêu thương anh trai của anh ý bởi cứ lầm tưởng rằng chính là anh, mà lại thực chất lại là bạn bè sinch song.
Cuộc sống có lúc thuận lợi, có khi trắc trở. Những người biết thưởng thức sẽ cảm nhận được vị ngọt của hạnh phúc vươn lên sau mỗi thất bại đắng cay. Mỗi khi vấp ngã, tôi thường tự nhủ bản thân hãy nhanh chóng đứng dậy và đi tiếp. Vì chỉ có bước đi mới có thể đến đích, cùng lắm chỉ là thêm vài lần vấp ngã để lại đứng lên.
Vay Tiền Nhanh Ggads. Tiêu chảy là tình trạng phổ biến ở mọi lứa tuổi và đa phần xảy ra ở thể nhẹ, sẽ khỏi trong 1 - 2 ngày. Tuy nhiên, bệnh có thể diễn biến nặng, kéo dài và gây ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất của người bệnh. Trong một số trường hợp, tình trạng này có thể là dấu hiệu cảnh báo ung thư tiêu hóa. 1. Tổng quan về tiêu chảy Thức ăn sau khi được đưa vào cơ thể từ 2 - 3 ngày sẽ được hấp thụ nước và chất dinh dưỡng, sau đó thải cặn bã ra khỏi cơ thể. Do vậy, người bình thường sẽ đi ngoài khoảng 1 - 2 lần/ ngày và phân sẽ có dạng khuôn, không lỏng hoặc nhiên, nếu đi đại tiện phân lỏng hơn 3 lần/ ngày sẽ được gọi là tiêu chảy. Bệnh này được phân loại thành 2 mức độ tương ứng như sauTiêu chảy cấp tính Xảy ra khi cơ thể bị dị ứng với thức ăn hay nhiễm khuẩn tả, virus Rota,... Tình trạng đau bụng tiêu chảy thường diễn ra dưới 14 chảy mạn tính Là dạng tiêu chảy thường xuyên kéo dài hơn 14 ngày, trong đó không có 2 ngày liền ngừng tiêu chảy. Cơ thể người bệnh sẽ dễ suy nhược, khiến việc điều trị gặp nhiều khó thể người có chức năng tự hồi phục khiến tình trạng tiêu chảy thường chỉ dừng ở mức cấp tính, không kéo dài lâu, dễ dàng điều trị. Tuy nhiên, vẫn có một số trường hợp tiêu chảy thường xuyên kéo dài không khỏi, thậm chí là đi ngoài ra máu. Lúc này, người bệnh nên đi khám để xác định chính xác nguyên nhân gây bệnh. Nhiều người khi bị đau tức bụng dưới một thời gian, kết hợp với tiêu chảy thường xuyên kéo dài nhưng vẫn chủ quan cho là biểu hiện thông thường của đường tiêu hóa. Cho đến khi đi ngoài phân lỏng, kèm ít nhầy máu thì mới phát hiện ung thư tiêu hóa ở giai đoạn trễ. Càng đi khám muộn càng giảm khả năng kéo dài sự sống sau mổ và dễ xảy ra các biến chứng như Tắc ruột, chảy máu ruột kết hoặc di căn xa,...Ung thư tiêu hóa thường xảy ra phổ biến ở người trung tuổi và người già nhưng những năm gần đây, những người dưới 40 tuổi mắc dạng ung thư ngày càng nhiều, có người thậm chí chưa đến 20 tuổi và bệnh thường không có triệu chứng rõ ràng ở giai đoạn đầu. Phần lớn người bệnh thường chủ quan, chỉ khi thấy xuất hiện rối loạn tiêu hóa nghiêm trọng như táo bón, phân dẹt, tiêu chảy thường xuyên, đi ngoài ra máu, đau bụng, sụt cân, thiếu máu thứ phát do mất máu mạn, sờ thấy khối vùng bụng,... thì mới tới các bệnh viện có chuyên khoa Tiêu Hóa để thăm khám và chẩn đoán. Thông qua những phương tiện như nội soi tiêu hóa, chụp CT bác sĩ sẽ phát hiện mức độ, tình trạng của bệnh nhân, từ đó đề ra hướng điều trị phù hợp. Ung thư tiêu hóa đang ngày càng trẻ hóa. 3. Đối tượng dễ mắc ung thư đường tiêu hóa Theo nghiên cứu, dưới đây là những đối tượng rất dễ mắc ung thư đường tiêu hóa và cần chú ý điều chỉnh thói quen sinh hoạt, ăn uốngBéo phì, thừa cân Những người béo bụng dưới 50 tuổi thường có nguy cơ mắc ung thư đường ruột cao gấp 1,5 - 2 lần so với người bình quen ăn uống xấu Ung thư đường ruột là khối u ác tính ở hệ tiêu hóa và có liên quan đến thói quen ăn uống. Nếu chế độ ăn của bạn nhiều chất béo, đồ chiên rán, thực phẩm muối chua, thịt đỏ, ít chất xơ trong thời gian dài sẽ khiến chức năng ruột suy yếu, tăng nguy cơ ung thư vận động Cuộc sống hiện đại khiến nhiều người có thói quen ngồi nhiều, hay nhịn đi vệ sinh. Tuy nhiên, nếu phân ở trong ruột quá lâu sẽ gây ảnh hưởng đến ruột, các chất có hại sẽ bị hấp thụ lại trực tiếp gây ra ung thư quen hút thuốc và uống rượu Những người nghiện thuốc lá nặng có nguy cơ tử vong vì ung thư ruột kết cao hơn 34% so với người không hút thuốc. Rượu cũng là một chất có hại bởi nó thúc đẩy sự giãn nở của đường tiêu hóa, phá hủy hàng rào chất nhầy trên bề mặt niêm mạc tiêu hóa, tăng khả năng hấp thụ các chất gây ung sử gia đình mắc ung thư tiêu hóa Cũng như bệnh tim mạch, ung thư tiêu hóa có yếu tố di truyền cao trong gia đình khoảng 30%. Do vậy, nếu cha mẹ hoặc anh chị em bạn từng bị ung thư ở đường tiêu hóa, hãy đi tầm soát tầm soát polyp và ung thư ruột kết chủ động hơn so với người bình với ung thư tiêu hóa nói riêng và ung thư khác nói chung, để có tiên lượng tốt, việc điều trị bệnh triệt để ở giai đoạn sớm là yếu tố quan trọng nhất. Vì vậy, khám sàng lọc ung thư đường tiêu hoá là biện pháp khoa học và hiệu quả để phát hiện sớm ung thư đường tiêu hóa ung thư thực quản, ung thư dạ dày, ung thư đại tràng và đưa ra phác đồ điều trị tốt nhất. Để đặt lịch khám tại viện, Quý khách vui lòng bấm số HOTLINE hoặc đặt lịch trực tiếp TẠI ĐÂY. Tải và đặt lịch khám tự động trên ứng dụng MyVinmec để quản lý, theo dõi lịch và đặt hẹn mọi lúc mọi nơi ngay trên ứng dụng. Bài viết tham khảo XEM THÊM Xét nghiệm tìm máu ẩn trong phân diễn ra thế nào? Xét nghiệm tìm máu ẩn trong phân được thực hiện trong trường hợp nào? Chỉ số CEA tăng khi điều trị ung thư ruột có sao không?
Khi Théodore Géricault bắt đầu những nghiên cứu chuẩn bị cho kiệt tác Cái bè của tàu Medusa, ông đã đi những chặng đường cực đoan và đáng chấn động. Để có thể tái hiện lại đầy đủ thực tế khủng khiếp của những người sống sót trên cái bè rách nát của con tàu bị đắm trong bức hoạ của mình, Géricault đã mang các bộ phận cơ thể đang thối rữa vào trong xưởng vẽ, và người ta cho rằng ông thậm chí còn cất giữ chúng dưới gầm giường. Ông đi thăm các nhà xác để có thể nhìn thật cận cảnh tác động của cái chết đến cơ thể con người. Đó là phiên bản của cái Trác tuyệt của ông một thẩm mỹ được thiết kế gây sốc, gây khó chịu, và kinh hoàng. Vậy Trác Tuyệt, Tuyệt luân, hay Siêu phàm The Sublime trong nghệ thuật là gì? Chúng ta cùng tìm hiểu về khái niệm này qua chuỗi bài viết gồm 3 phần. Tổng quan về Cái Trác tuyệt trong Nghệ thuật Cảm giác về sự kinh hãi, bàng hoàng, vô tận, và cái bé nhỏ bị xoay vần, và thông qua trải nghiệm về cái trác tuyệt, tuyệt luân, hay siêu phàm, trong tự nhiên, và trong nhiều thế kỷ, được các nghệ sĩ từ Donatello cho đến Bill Viola cố gắng tái hiện trong các bức tranh, tác phẩm điêu khắc, và các trình chiếu video của họ. Được phát triển thành học thuyết ngay từ thế kỷ 1, cái trác tuyệt ấy đã làm say đắm các nhà văn, triết gia và nghệ sĩ. Thông qua các định nghĩa và cách giải thích khác nhau, trên cơ sở, trác tuyệt là cảm giác bắt nguồn từ mối quan hệ của con người với thế giới, với thiên nhiên và những gì nằm còn vượt lên trên đó mà giúp chúng ta hình thành sự hiểu biết về chính bản thân mình. Bởi vì trải nghiệm của cái siêu phàm có tính chất tương tác – chúng ta cảm thấy bản thân có liên quan đến thứ gì đó lớn hơn bản thân mình – các nghệ sĩ quan tâm đến sự trác tuyệt sử dụng vô số phương pháp và phương tiện – từ màu sắc và phối cảnh cho đến tính sống động trong cách bố trí và âm thanh – để tạo ra một trải nghiệm thu hút các giác quan của người xem và dẫn dắt họ thưởng thức tác phẩm. Các nghệ sĩ sử dụng cái trác tuyệt không chỉ để bình luận về mối quan hệ của chúng ta với thiên nhiên, mà còn về tốc độ thay đổi nhanh chóng của công nghệ cũng như các sự kiện đương đại về chiến tranh và bạo lực. Một cảnh trong tác phẩm Thăng thiên Ascension 2000 của Bill Viola trong triển lãm “Tôi không biết tôi là thế nào Nghệ thuật của Bill Viola” “I Do Not Know What It Is I Am Like The Art of Bill Viola, tại Quỹ Barnes. Các ý tưởng và thành tựu chính Những khơi gợi hiện đại về cái trác tuyệt đã bén rễ từ những tác phẩm triết học vào thế kỷ 17 và 18. Để cắt nghĩa những cảm xúc và niềm say mê của con người, các tác giả đã ra sức chất vấn một cách có hệ thống về cội nguồn nơi chúng nảy sinh. Trong đó có ảnh hưởng hơn cả là Immanuel Kant, người đã xác định vị trí của trác tuyệt trong sự bất lực của con người trước việc lĩnh hội cái mênh mông vô trùng đến khiếp đảm, và nhờ đó mà ta tự nhận thức được sự nhỏ bé và giới hạn của tuyệt luôn nhen nhóm trong ta cảm thức về sự tồn tại của một thứ gì đó nằm ngoài ta mà ta không tài nào nắm bắt nổi, vì thế mà từ lâu người ta đã liên kết nó với tôn giáo, tâm linh và sự siêu việt. Ngay cả trong những bối cảnh thế tục, trác tuyệt cũng gợi lên cái gì đó đáng kinh ngạc, nhắc cho ta nhớ rằng con người không nhất thiết là trung tâm của vũ thế kỷ 20, các nghệ sĩ bày tỏ niềm hứng thú với sự trác tuyệt thường tìm đến máy móc, công nghệ, cũng như nhà máy công xưởng để tìm kiếm cái phi thường và choáng ngợp. Công nghệ nhân tạo ngày nay trói buộc trí tưởng tượng và kiểm soát phần nhiều cuộc sống của chúng ta. Thứ ban đầu là sự nhiệt thành đón nhận công nghệ như công cụ làm giàu thế giới đã, trong không ít trường hợp, trở thành nỗi sợ hãi trước cái siêu phàm của công trình chính trị hoá và vật phẩm hóa những cảnh tượng siêu phàm, trác tuyệt đã khiến nhiều học giả gần đây bắt đầu xem xét kĩ hơn về trác tuyệt và mối quan hệ của nó với chủ nghĩa tư bản, cũng như về cách thức trải nghiệm về tự nhiên và công nghệ được bán cho người tiêu dùng. Dù là với du lịch sinh thái hay khung cảnh triển lãm ở một viện bảo tàng, khách hàng ngày càng trả giá cao hơn để mua lấy trải nghiệm trác tuyệt. Cũng có một số thành phần tranh cãi rằng tư bản đã làm ô nhiễm đi cái trải nghiệm ấy và đi ngược lại với tinh thần nguyên thuỷ của sự trác tuyệt. Những sự khởi đầu Boileau và Longinus – Về cái Trác tuyệt On the Sublime 1674 Khái niệm về trác tuyệt có thể truy dấu xa nhất là giai đoạn Phục Hưng ở Ý. Các tác phẩm của Masaccio và Andrea Mantegna về chủ đề cái chết của Chúa Giêsu, cùng với những bức vẽ và nghiên cứu của Raphael về đầu lâu, đều nhắc nhở rằng ta về sự không thể tránh khỏi của cái chết và cái chưa biết – những chủ đề chính sự trác tuyệt. Hoạ sĩ kiêm lý thuyết gia Jonathan Richardson đã viết rất nhiều về trác tuyệt và ví dụ về nó bằng Michelangelo và hoạ sĩ người Ba Rốc Anthony van Dyck trong cuốn Luận về lý thuyết hội hoạ An Essay on the Theory of Painting 1715 của ông. Tác phẩm Thương khóc Chúa khoảng 1480 của Andrea Mantegna Nhưng mãi đến thời kỳ Lãng mạn thì trác tuyệt như một quan niệm thẩm mỹ mới thực sự thống trị châu Âu. Bắt đầu từ bản dịch của tác giả người Pháp Nicolas Boileau – Despréaux vào thế kỷ 17 cho cuốn Về cái trác tuyệt Peri Hypsous, một tác phẩm phê bình văn học của Longinus, một người Hy Lạp, vào thế kỷ 1 CN. Trong cuốn sách, Longinus lập luận rằng nhà hùng biện không nên chỉ thuyết phục người nghe mà cần hướng đến cả việc khơi dậy niềm đam mê cũng như lay động cảm xúc của họ. Chủ yếu là quan tâm đến ngôn ngữ, Longinus chỉ viết vắn tắt về sự trác tuyệt nhìn thấy được thể hiện trong cả tự nhiên lẫn các đồ vật do con người tạo ra; ông ước đoán rằng kích thước vĩ đại và sự đa dạng có khả năng mang đến cảm nhận về sự trác tuyệt. Trong chuyên luận mỹ học của riêng mình, Boileau có viết về sự trác tuyệt “Trác tuyệt không nói lên một cách chặt chẽ về điều gì đó đã được chứng minh hay phô bày, mà nói về một điều kỳ diệu, nó chiếm lấy ta, khích động ta, và khiến ta cảm nhận được những cảm xúc”. Chân dung Nicolas Boileau-Despréaux, sinh 1636 – mất 1711, đều tại Pháp. Một nhà thơ và một nhà phê bình. Tên thường gọi là Boileau Trác tuyệt của chủ nghĩa Lãng mạn và Khảo nghiệm triết học xoay quanh Nguồn gốc ý tưởng của chúng ta về Tuyệt luân và cái Đẹp của Edmund Burke 1757 Năm 1757, triết gia Edmund Burke đã cho ra đời tác phẩm lớn đầu tiên về cái siêu phàm, trong đây ông tìm cách nghiên cứu một cách khoa học về những đam mê của con người. Là một người theo chủ nghĩa Duy nghiệm trong triết học, Burke đặt nền tảng lý luận của mình là kinh nghiệm cảm quan, ông đi vào nhiều cung bậc cảm xúc, bao gồm cái khoái lạc, cái đẹp và cái trác tuyệt. Đối với Burke, cảm giác khoái lạc không mạnh bằng cảm giác đau đớn, ông đề xuất rằng trác tuyệt, mà theo ông hiểu là đam mê mạnh mẽ nhất của con người, bắt nguồn từ nỗi sợ hãi, đặc biệt là nỗi kinh hoàng do cái chết mang lại. Burke viết rằng “Niềm đam mê được khơi dậy từ sự vĩ đại và siêu phàm trong tự nhiên; khi các thế lực ấy hoạt động mạnh mẽ nhất – là sự kinh ngạc, và sự kinh ngạc là trạng thái của tâm hồn nơi mọi vận động đều đình chỉ, với một mức độ khiếp sợ nào đó.” Các tác phẩm của Edmund Burk, chính khách, tác giả, nhà hùng biện, nhà lý luận chính trị, và triết gia người Anh – Ireland – đã gây ảnh hưởng sâu sắc đến nghệ thuật và văn học của kỷ Khai Sáng. Phê phán năng lực phán đoán Critique of Judgment 1790 của Kant Tương tự, nhà triết học người Đức Immanuel Kant đã khám phá phản ứng của cá nhân với cái siêu phàm, cho rằng nguồn cội của trải nghiệm đó nằm trong tâm thức con người. Trong cuốn Phê phán năng lực phán đoán của mình, Kant đã đề xuất hai loại trác tuyệt loại toán học và loại động lực học. Với loại siêu phàm toán học, con người đối mặt với sự vĩ đại của thiên nhiên, và trí tưởng tượng của anh ta không thể hiểu đầy đủ cái rộng lớn bao la. Tuy nhiên Kant biện luận rằng khi đó năng lực lý trí được kích hoạt và cho phép ta hiểu được cảm giác về cái vô hạn trước mắt. Vậy nên, cảm giác về cái trác tuyệt toán học xuất hiện khi lý trí của con người vượt trội hơn tự nhiên và trí tưởng tượng của mình. Trác tuyệt động lực học cũng là cảm giác khi lý trí vượt qua được tự nhiên, nhưng lại thông qua con đường khác. Kant giải thích rằng “Sức mạnh không cách nào chống chọi lại [của tự nhiên] hẳn là sẽ khiến cho chúng ta, được xem như những sinh vật tự nhiên, nhận thức được sự bất lực về mặt thể chất, nhưng đồng thời, nó cũng tiết lộ khả năng tự đánh giá bản thân mình là không lệ thuộc vào tự nhiên và có một sự vượt trội hơn so với tự nhiên… Nhờ đó mà nhân tính trong ta không bị suy giảm, dẫu cho con người buộc phải phục tùng sự thống trị của tự nhiên.” Immanuel Kant, sinh 1724 và mất 1804 tại vương quốc Phổ, là một triết gia Đức và một trong những nhà suy tưởng trung tâm của kỷ Khai sáng, với các tác phẩm về tri thức luận, siêu hình học, luân lý học, và mỹ học. Trong cả hai trải nghiệm trác tuyệt nói trên, Kant đều có viết đến cảm giác “kích động”. Nó lay chuyển tâm hồn, đối lập với cảm giác bình yên nảy sinh từ một tác phẩm về cái đẹp. Sự trác tuyệt cũng gây ra cảm giác không thoả lòng, theo lời giải thích của Kant “phát sinh từ sự kém cỏi của trí tưởng tượng trong công cuộc ước lượng thẩm mỹ về tầm vóc để đạt đến ước lượng lý trí về nó…” Những ý niệm của Kant về sự trác tuyệt tuy không được các triết gia chú ý nhiều, nhưng vẫn mang tầm quan trọng đặc biệt đối với lý luận thẩm mỹ và văn học sau này. Những nghệ sĩ Lãng mạn của châu Âu Theo nhà sử học nghệ thuật Beat Wyss, sự trác tuyệt của Kant, dựa trên mối quan hệ giữa con người với tự nhiên và phản ứng có lý trí của ta với nó, đã được chuyển hoá sang chủ nghĩa Lãng mạn Đức dưới hình thức “tôn giáo nghệ thuật”. Từ đây mở ra một kỷ nguyên nơi mà “bản ngã và thế giới chia tách”. Các nghệ sĩ Lãng mạn thường dùng những trải nghiệm của mình với thiên nhiên hoặc sự kiện tự nhiên để truyền đạt trải nghiệm về cái siêu phàm. Caspar David Friedrich, một người đồng hương của Kant, đã thông qua những bức tranh vẽ sương, mây mù, và bóng đêm của mình mà tìm cách nắm bắt trải nghiệm về sự vô tận, tạo ra một cảm giác choáng ngợp về sự trống không. Người thầy tu bên bờ biển Der Mönch am Meer 1808-10 của Caspar David Friedrich khơi dậy cảm giác choáng ngợp, ngạc nhiên và khiêm nhường. Hình ảnh bóng người đơn độc đứng trước những bầu trời kịch tính và uy quyền của Friedrich đã gây ảnh hưởng sâu rộng, khiến ông trở thành một nhân vật tiêu biểu của hội họa Lãng mạn. Cùng thời gian đó tại Pháp, Eugène Delacroix và Théodore Géricault đã khám phá trác tuyệt thông qua những chủ đề bạo lực và kinh hoàng như tự tử, thảm sát, đắm tàu và xử trảm. Những bức tranh của hai người thường có kích thước to lớn như muốn nuốt lấy người xem, đồng thời còn có sự xuất hiện thường xuyên của nhiều chi tiết hỗn độn đan xen gây choáng ngợp giác quan của khán giả. Tranh phong cảnh của Anh và Trường Barbizon Pháp Như là những lữ khách tiến vào vùng hoang dã như dãy Alps của Pháp và Thụy Sĩ, vùng núi Snowdonia và các miền tự nhiên khác để trải nghiệm sự trác tuyệt, các hoạ sĩ phong cảnh của nước Anh cũng đáp lại khao khát với sự hồi hộp và kinh ngạc. John Constable đã tái hiện lại phong cảnh kỳ vĩ của Anh Quốc, được thiết kế nhằm khơi gợi sự ngạc nhiên và choáng ngợp cho người xem. Trong khi đó, người cùng thời cũng là đối thủ của ông, Turner, đã khắc hoạ nên những cảnh biển hùng vĩ, quang cảnh sông Thames và những bầu trời diễm lệ, khám phá sự phù du trong nỗ lực của con người khi đối mặt với các thế lực thiên nhiên. Và quả thật, Turner đã được công nhận là một trong những hoạ sĩ Lãng mạn thành công nhất trong sự nghiệp nắm bắt thẩm mỹ của trác tuyệt theo cách Burke và Kant đã ấn định. Cơn bão tuyết Hannibal cùng Đội Quân của ngài băng qua dãy Alps Snow Storm Hannibal and his Army Crossing the Alps 1812 của Turner khắc hoạ nên sự nhỏ bé yếu ớt của con người khi đối diện với thế lực thiên nhiên áp đảo. Tại Pháp, các hoạ sĩ Trường phái Barbizon, mà có bao gồm Jean-Baptiste-Camille Corot, Théodore Rousseau, và Jean-François Millet, đã khám phá một cách tiếp cận ôn hoà hơn. Họ tìm cách truyền tải một cảm giác thanh bình, hay còn gọi là “trác tuyệt thưởng ngoạn” trong tranh phong cảnh. Ở đây, các hoạ sĩ tìm đến tranh vẽ cảnh thiên nhiên như liều thuốc giải độc cho những bệnh hoạn của quá trình công nghiệp hoá hiện đại hoá, hơn là sự suy xét mạnh bạo về tình trạng con người. Trường Hudson River Lấy cảm hứng từ Turner và những người cùng thời với ông, các hoạ sĩ như Thomas Moran và Thomas Cole đã tìm thấy sự trác tuyệt tại những vùng đất hoang sơ của Bắc Mĩ, trong đó có thung lũng Yosemite, hẻm Grand Canyon và dãy núi Rocky, rồi sau đó tái hiện lại những cảnh quan ấy trên toan vẽ khổ thật lớn để thể hiện tầm vóc và sự huy hoàng. Các nghệ sĩ mong muốn vẽ nên những tác phẩm truyền tải được sự kì vĩ, đáng sợ, bao la bát ngát và thần bí có thể trải nghiệm được ở những địa điểm phi thường này mà đa số dân Mỹ chưa có dịp tận mắt chiêm ngưỡng. Nhiều họa sĩ sau này được biết đến dưới cái tên Trường phái Hudson River được đặt theo những căn nhà họ xây trên sông ở ngoại ô New York từng làm việc tại toà nhà Studio toạ lạc trên đường West Tenth ở New York, là không gian cho nghệ sĩ kiểu đấy đầu tiên trong thành phố. Tác phẩm tinh tế Nhìn từ núi Holyoke, Northampton, Massachusetts, sau một cơn giông bão View from Mount Holyoke, Northampton, Massachusetts, after a Thunderstorm 1936 – còn được biết đến với cái tên Khúc uốn cong của sông The Oxbow – của Thomas Cole đã trở thành kiệt tác trong hội hoạ phong cảnh Mỹ. Sau khi chu du khắp đất nước và qua hết các vùng nông thôn, trải nghiệm sự trù phú của cảnh quan nước Mỹ, Albert Bierstadt, Frederic Edwin Church, và sau đó là Asher B. Durand đã khai thác những ý niệm về sự trác tuyệt trong giai đoạn mở mang bờ cõi phía Tây, đồng thời cái nhìn được vẽ ra của họ đã xác định hình hài nước Mỹ trong tâm thức của nhiều công dân bờ Đông. Vào thập niên 1870 và 1890, các nhiếp ảnh gia tiên phong được chính phủ cùng các công ty tư nhân thuê để chụp lại phong cảnh bờ Tây, bao gồm cả Yosemite và Yellowstone. Những bức ảnh chụp Yosemite của Carleton Watkins đã ảnh hưởng đến quyết định của Quốc hội Hoa Kỳ là biến nó thành một công viên quốc gia. Các nhiếp ảnh gia sau này như Minor White và Ansel Adams đã kế thừa sự nghiệp ghi lại phong cảnh kỳ vĩ, phản ánh được trí tưởng tượng của người dân nước Mỹ. Piwyac, hay còn gọi là Thác Vernal và Núi Broderick, 92m Piwyac, or the Vernal Fall and Mt. Broderick, 300 feet 1861 của Carleton Watkin là một trong những tác phẩm nhiếp ảnh đầu tiên nắm bắt sự trác tuyệt trong thiên nhiên. Sự suy tàn của Trác tuyệt Đến năm 1886, triết gia Friedrich Nietzsche tuyên bố rằng Trác tuyệt đã “hết thời”, và các hoạ sĩ thời Victoria cũng quay về với cái đẹp như là nàng thơ của họ. Vào khoảng đầu thế kỷ này, nước Mỹ cũng bắt đầu thay đổi, phải lòng trường phái Ấn tượng của Pháp và chủ nghĩa Hiện đại. Để góp thêm vào sự sụp đổ của trác tuyệt với tư cách là triết lý thẩm mỹ có sức ảnh hưởng – vào thập niên 1930, những ý niệm về trác tuyệt đã bị các chế độ độc tài toàn trị lợi dụng. Đức Quốc xã đã thu nạp tác phẩm của Caspar David Friedrich và biến nó thành tấm gương tiêu biểu cho chủ nghĩa dân tộc của Đức. Kiến trúc sư trưởng của Hitler, Albert Speer, đã cho ra đời Nhà thờ Ánh sáng Cathedrals of Light. Do không có sân vận động cụ thể nào nên Speer đã chiếu 152 đèn rọi phòng không vào bầu trời đêm, tạo thành bức tường ánh sáng thẳng đứng bao quanh khán giả của những cuộc diễu hành Nuremberg. Điều này tạo nên hiệu ứng rực rỡ ấn tượng, và được ghi lại trong những thước phim tuyên truyền của Đức Quốc xã. Việc sử dụng trác tuyệt một cách chính trị công khai đã khiến cho các nghệ sĩ sau này thấy miễn cưỡng khi đưa triết lý thẩm mỹ đó vào trong tác phẩm. Thánh đường Ánh sáng của kiến trúc sư người Đức Albert Speer, được sử dụng tại các cuộc diễu hành Nuremberg giữa những năm 1934 và 1938, được xem là tác phẩm quan trọng nhất của nghệ sĩ này. Thời đại của chủ nghĩa Biểu hiện Trừu tượng Sau Thế chiến thứ hai, các nghệ sĩ bắt đầu khám phá những cảm giác trác tuyệt về sự siêu việt và sự thăng hoa để phục hồi sau những tàn bạo của chiến tranh. Những người theo chủ nghĩa Biểu hiện Trừu tượng ở Bắc Mỹ và nhân vật tiên phong Yves Klein của châu Âu cùng tượng điêu khắc của Alberto Giacometti cùng những vần thơ và tranh vẽ của Henri Michaux đều đã tiếp cận lại với chủ đề này. Tác phẩm Vô đề của Yves Kleinđược sắp đặt năm 2015 ở bảo tàng Guggenheim, Bilbao Trong bài luận năm 1948 với tựa đề “Sự trác tuyệt chính là hiện tại” The Sublime is Now của mình, Barnett Newman đã tuyên bố từ bỏ niềm hứng thú với cái đẹp của các hoạ sĩ châu Âu và lập luận rằng nghệ sĩ cần sáng tạo nên những tác phẩm siêu việt có khả năng mang đến một trải nghiệm tâm linh. Ông viết rằng “Chúng ta đang tái khẳng định khát vọng tự nhiên hướng đến sự thăng hoa thức thần của con người.” Những nghệ sĩ cùng thời là Mark Rothko và Clyfford Still cũng chung một chí hướng, muốn khơi dậy trải nghiệm siêu việt phảng phất sắc màu tôn giáo cho người thưởng tranh. Nhà sử học nghệ thuật lỗi lạc Robert Rosenblum đã làm xôn xao dư luận khi tạo ra thuật ngữ “trác tuyệt trừu tượng” để chỉ đến hội hoạ Mỹ thời hiện đại. Ông sử dụng khái niệm này để mô tả cảm giác mênh mang và đơn độc truyền tải qua các tác phẩm thuộc trường phái Biểu hiện Trừu tượng, và liên kết chúng với cội nguồn tổ tiên là ở trong hội họa Lãng mạn. Ông phát triển những ý tưởng này trong cuốn sách có tầm ảnh hưởng của mình là Hội hoạ Hiện đại và Truyền thống Lãng mạn của phương Bắc từ Friedrich đến Rothko Modern Painting and the Northern Romantic Tradition Friedrich to Rothko 1975. Khung cảnh trong bảo tàng Clyfford Still, Denver, Colorado, Mỹ, ngày nay Cam, Đỏ, Vàng Orange, Red, Yellow bức tranh bên trái là bức tranh đắt nhất của Mark Rothko, bán với giá 86,9 triệu $ trước thuế tại nhà Christie’s năm 2012 Vào năm 1961, Rosenblum viết rằng “Trong công cuộc đầy oai dũng kiếm tìm một thần thoại cá nhân để hiện thân cho sức mạnh trác tuyệt của cái siêu nhiên, hội hoạ dưới bàn tay của Still, Rothko, Pollock và Newman một lần nữa nhắc nhở ta rằng kho tàng kinh hãi của lớp nghệ sĩ Lãng mạn vẫn chưa đến ngày cạn kiệt.” Dịch CM Ngô Về chủ mục Lê Hương Mi Hương Mi Lê mi-mimi Sinh năm 1991 tại Hà Nội, hiện Mi là giảng viên môn Lịch sử Thiết kế Đồ họa và môn Typography tại Học viện Nghệ thuật & Thiết kế Monster Lab, là dịch giả, biên tập sách và nhà quản lý dự án nghệ thuật tự do. Mi làm việc với các đơn vị như Thái Hà Books, Noirfoto Darkroom-Studio-Gallery, viện Nghiên cứu Hán-Nôm, VCCA… Bên cạnh đó, Mi cũng là một nhà thơ và một nghệ sĩ thị giác, hoạt động dưới cái tên mi-mimi. Mi từng theo học Thiết kế Truyền thông tại Học viện Nghệ thuật Thị giác, Frankfurt, Đức và Nhân học tại Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn, Hà Nội, Việt Nam. Một số sự kiện nghệ thuật mà Mi từng tham gia với tư cách nghệ sĩ Animal Theater 2019 – Á Space Hà Nội, Poetry Plus – Performance Plus 2019 – Mot+++ TP HCM, Khi Đàn Chim Trở Về / When the Birds Fly Home – Triển lãm Nhiếp ảnh và Kể chuyện, đồng sáng tác – Bảo tàng Phụ Nữ 2016, Hà Nội.
Anh không muốn để em một mình, một mình cô đơn chìm nổi trong biển không muốn mình em cô độc trải qua những giây phút mưa không muốn để em một mình chịu đựng sự tàn khốc của thế giới không muốn nước mắt đau thương đeo bám em suốt cuộc đời...Anh không muốn để em một mình[1][1] Trích lời bài hát của nhạc sĩ A Tín Trung Quốc.Trong xã hội hiện đại với nhịp sống vội vã và công việc bận rộn, một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt từ cả hai phía dường như thật xa vời. Có vẻ như ngày càng có nhiều bạn trẻ không thể vượt qua được mối tình đơn phương đầy khoảng cách. Nhưng có lẽ, chẳng bạn nữ nào lại không có một tình yêu đơn phương sâu đậm với ai đó, nhìn ngắm người ta từ xa, cười thầm một mình và cũng gặp nhấm nỗi xót xa một sớm hôm đó, trong khi lên mạng tìm tài liệu, Tiểu Thường vô tình nhìn thấy một bức ảnh chụp ở Tây Tạng. Trong bức ảnh là bầu trời xanh rộng mênh mông, dưới mặt đất là tuyết phủ trắng xóa một vùng rộng lớn, tĩnh lặng, giống như được xuyên không trở về hàng nghìn năm trước. Khoảnh khắc nhìn thấy nơi kế thừa nền văn minh cổ đại của quốc gia, nơi núi sông như được che phủ bởi tấm màn thần bí đã có sức hút mãnh liệt với Tiểu vài giây suy nghĩ, Tiểu Thường sắp xếp hành lý với tốc độ nhanh như chớp, mang theo chiếc laptop yêu quý nhất của mình lên chính là một cô gái như vậy, hay mộng mơ, nhiệt tình hăm hở, muốn làm gì là làm cái đó, không lên kế hoạch cụ thể, cũng không cần biết hậu quả ra người nói hành động của cô chính là "hưởng thụ", có người lại nói hành động đó là "điên rồ", cô chỉ cười ha ha tếu táo "Đời người ngắn ngủi chỉ có hai trăm nghìn ngày, sao lại không để bản thân sống đơn giản, thoải mái vui vẻ chứ?"Tiểu Thường ngồi tàu hỏa đi từ đông sang tây, mùa hè có hoa nở rực rở, mùa đông tuyết rơi trắng trời, từng mùa cứ thế trôi qua, có cảm giác cô đã đi qua cả bốn mùa để đến một thế giới thời viễn cổ. Cô mang theo laptop và máy ảnh đi từ Lhasa, thành phố của ánh sáng mặt trời, đến hồ Namtso xanh ngắt như trong tiên cảnh. Sau đó, cô còn đến thành phố Shigatse, ban ngày chụp ảnh, buổi tối viết truyện, cứ như thế đi đến thành phố Qamdo lúc nào không cơn mưa bão bất ngờ ập tới, chặn ngay lối đi qua rừng, chiếc xe chở khách du lịch đành phải ở lại thành phố Qamdo đang giảm nhiệt độ đột ngột. Tiểu Thường lúc này mới hiểu, Tây Tạng không chỉ có phong cảnh tự nhiên với dòng sông uốn lượn tuyệt đẹp, những ngôi chùa cổ kính nổi tiếng, mà còn có cả sự nghèo tàn, khổ cực và lạnh đường bị lấp đúng ba ngày, không có bất cứ tin tức gì, Tiểu Thường ở trong một nhà trọ gia đình quấn chăn quanh người, liên tục hắt xì hơi. Cô ôm bịch giấy ăn, bịt cái mũi đỏ au than thở "IQ và EQ của con xin lỗi bố mẹ, xin lỗi bản thân, xin lỗi các bạn ngày ngày lướt web chờ con update chương mới! Hắc xì! Hắc...xì, hôm nay con vẫn chưa update được..."Nhớ đến cuốn tiểu tuyết đang đăng trên mạng, cô lập tức lau nước mũi, ôm chiếc laptop yêu quý, mở trang web sáng tác tiểu thuyết màu xanh dìu dịu, đăng nhập vào trang tiểu thuyết mà cô vừa cập dưới chương tiểu thuyết cô mới cập nhật đã có thêm nhiều tin nhắn, cô tập trung tinh thần đọc đi đọc lại từng dòng tin."Tiểu Thường à, anh bộ đội mà chị hứa đâu rồi? Lúc nào chị mới cho xuất hiện? Mau lên chứ!""Mau cho ăn mặn đi chứ, mau cho anh bộ đội nhào vô đi ạ, em không chịu nổi nữa đâu!""Anh bộ đội sắp đến miệng rồi, lúc nào chị mới cho bọn em ăn đây?"Phía dưới còn có một tin nhắn sặc mùi sến sẩm. "Anh bộ đội ơi, anh bộ đội đâu rồi..." Các bạn độc giả của cô đúng là than thở, trách móc không biết ra, là kẻ khống chế các "con chiên ngoan đạo", Tiêu đại tác gia hơn ai hết muốn tranh thủ thời gian khiến cho nữ chính của cô nhào vào anh chàng bộ đội đẹp trai quên chết đó lắm chứ, nhưng do ban đầu cô nhất thời kích động muốn viết về đề tài quân nhân, thế nên sau một vài giây suy nghĩ đã "đào hố". Giờ cô mới viết được hơn hai mươi nghìn chữ mà vẫn chưa có ý tưởng nào để viết tiếp, thậm chí còn không nghĩ ra được tính cách của nam chính. Cô đã tra tìm, tham khảo rất nhiều tài liệu, trong đầu hình dung ra vô số anh bộ đội, nào là bá đạo, lạnh lùng, hoang dại, xấu xa, nhưng những nhân vật nam điển hình đó không tài nào kích thích nhiệt tình sáng tác của cô. Cô muốn viết về một quân nhân bằng xương bằng thịt thực laptop nghĩ ngợi hai tiếng đồng hồ mà Tiêu đại tác gia cũng chỉ "đẻ" được hai trăm chữ, nghĩ nhiều đến nỗi dạ dày quặn lại vì đau. Cô ủ rũ bò đến bậu cửa sổ nhìn ngó ra ngoài, cả vùng mênh mông tuyết trắng không nhìn thấy gì, ngay cả quán cơm hình dáng thế nào cũng không thấy."Thôi được rồi, thay vì nằm co ro trên giường than thở, cam chịu thì chi bằng mình tự tìm cơ hội, không chừng có thể tìm được hàng quán, mà cho dù không thấy thì tìm được chỗ ăn là tốt rồi, khi ăn uống no nê mới có thể tiếp tục phấn đấu được." Cô lẩm bẩm tự nhủ, sau đó lục tất cả các loại quần áo, chọn ra hai cái váy dài nhất mặc vào người, mái tóc dài hơi rối được quấn lại thành búi trên đầu, rồi cứ thế để mặc mộc lao ra khỏi nhà tháng Tám rất lạnh, từng trận gió thổi qua buốt đến tận xương. Cô túm chặt áo quần run lập cập, tay cầm chiếc điện thoại hoàn toàn không dò thấy tín hiệu và cứ thế bước đi, cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cô cũng trông thấy ánh đèn phía xa. Cô hào hứng chạy như bay đến chỗ có ánh sáng hiu hắt không hy vọng đó là cửa hàng tạp hóa hoặc quán cơm, chỉ cần bây giờ gặp được người sống là tốt lắm rồi. Đến gần, cô kinh ngạc và mừng rỡ khi phát hiện ra có vẻ như đó là một doanh trại quân đội vì ở cửa có hai cảnh vệ mặc quân phục đang đứng nhìn ngó xunh quanh, vừa hay trông thấy trên bậc thềm có một anh bộ đội mặc quân phục áo khoác màu xanh, đang đứng nghiêm trang trong gió. Tư thế của anh thẳng tắp như cây tùng nhận đầu tiên của cô chính là anh ấy thật đẹp trai, đúng như hình tượng nam chính trong suy nghĩ của cô, cao to, oai phong, tràn đầy chính nghĩa, thần thái trang nghiêm, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt của anh, nhưng những đường nét cương nghị đó đã thể hiện đầy đủ ngũ quan anh tuấn của chàng trai nhìn chằm chằm hồi lâu, anh bộ đội soái ca cuối cùng đã phát hiện ra cô liền quay người lại, ánh mắt nghiêm nghị, chính trực đó đã hoàn toàn chinh phục cô chỉ trong một giây."Có việc gì cần tôi giúp không?" Giọng anh vừa trầm thấp lại kiên định, thể hiện rõ trách nhiệm và sứ mệnh của một quân hắc xì hơi, day day mũi, cố gắng suy nghĩ xem nên tìm việc gì để nhờ anh giúp. Cuối cùng, cô cũng nghĩ ra được một câu muốn hỏi nhất, liền mỉm cười với vẻ mặt vô tội "Tôi muốn hỏi một chút, ở gần đây có cửa hàng nào không ạ, vì tôi muốn mua một cái áo thật dày.""Trong phố thì mới có cửa hàng, nhưng cách đây rất xa." Anh nói xong liền cởi áo khoác ra, gỡ quân hàm trên vai xuống rồi đưa cho cô. Khi chiếc áo vừa nặng lại vừa ấm áp đó được đặt lên cánh tay cô thì cô mới định thần lại, nhận lấy chiếc áo. Chiếc áo cực kỳ ấm, cảm giác như cả vùng biên giới lạnh lẽo, cô quạnh này cũng trở nên ấm áp."Cảm ơn anh! Ngày mai mua được áo, tôi nhất định sẽ trả lại anh." Cô cười nói."Không có gì." Nói xong, anh cũng không nói gì thêm Thường nhìn xung quanh, lại nhớ đến con đường dài lê thê trở về nhà trọ, ngay lập tức cô quyết định tiếp tục nói chuyện với anh bộ đội này. Không phải cô mặt dày, mà vì mùa đông ở đây quá lạnh, đến nỗi da mặt cô cũng tê dại, không cảm nhận được độ mỏng của da nữa."À, tôi là Tiêu Thường, mọi người hay gọi tôi là Tiểu Thường. Tôi đến đây du lịch, không ngờ đường bị bịt lấp nên không đi được.""Ồ."Thấy anh ta không muốn bắt chuyện, cô đành phải chủ động hơn. "Anh tên là gì ạ? Anh là bộ đội à? Là bộ đội thường trú ở đây sao?" "Tôi họ Trác, tên là Trác Siêu Nhiên." Anh ta chỉ vào một căn nhà cũ sáng ánh đèn. "Ba ngày trước ở đây xảy ra mưa bão, đá trên núi sạt lở làm lấp đường đi, chúng tôi được cử đến đây để dọn dẹp đá núi, nếu có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm đến chúng tôi bất cứ lúc nào."Cử bộ đội đến sửa đường ư, tình quân dân cá nước thật lá ấm áp! Trong cái đầu ngập tràn trí tưởng tượng của cô đột nhiên dâng trào cảm hứng, thoáng nghĩ đến một tình yêu đẹp đẽ, một cuộc gặp gỡ lãng mạn..."Cô có sao không?" Giọng nói trong trẻo lành lạnh của Trác Siêu Nhiên vang lên kéo cô trở về thực lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, bày ra khí chất nho nhã nên có của một người làm công việc sáng tác văn chương. "Không sao, không sao ạ, tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết về để tài quân nhân, nhìn anh tôi bỗng nhớ đến nhân vật nam chính trong tiểu thuyết của tôi..."Trác Siêu Nhiên nhìn cô chăm chú rồi nói "Cô là nhà văn à?""Văn vẻ gì đâu, ngày ngày ngồi ở nhà nghĩ ngợi linh tinh thôi ạ." Cô lắc đầu, xua tay nói "Tôi thuần túy chỉ là người đam mê viết lách, viết những gì mình thích rồi đăng trên mạng cho mấy bạn hợp nhau xem thôi.""Cô viết về quân nhân à? Sao lại viết đề tài này?""Từ nhỏ tôi đã hâm mộ các anh bộ đội rồi, đặc biệt là những anh bộ đội gìn giữ biên cương, bảo vệ tổ quốc..." Cô liếc nhìn vẻ sương gió trên mái tóc của anh và khuôn mặt có thể miêu tả chi tiết bằng tất cả mỹ từ kia thì trong lòng thầm bồi thêm một câu "Hơn nữa, tôi còn hâm mộ những người đẹp trai, có khí chất, khi nằm mơ tôi cũng nghĩ đến cảnh gặp được một người đàn ông như vậy.""Ồ." Anh thờ ơ đáp lời."Đúng rồi, anh có thể cung cấp đề tài cho tôi được không, để tôi có thể viết cuốn tiểu thuyết của mình chân thực một chút.""Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều." Anh ấy trả lời với ý từ chối khéo. Cô cười hì hì chớp chớp mắt nhìn anh. "Nếu tôi muốn hỏi anh, anh có thể chống đẩy liên tục bao nhiêu cái, anh cũng không thể nói sao?""À, cái đấy không tính là nói nhiều.""Vậy anh kết hôn chưa ạ?" Cô hỏi với chất giọng phỏng vấn đúng tiêu chuẩn."Chưa.""Anh có bạn gái chưa?" Khuôn mặt tuấn tú của Trác Siêu Nhiên ngẩn ra giây lát, miệng khẽ ho một tiếng rồi cúi nhìn đồng hồ. "Ừm, đến giờ tập trung rồi, tôi phải vào đây.""..." Thấy soái ca sắp bị cô dọa cho sợ bỏ chạy, cô quyết định tạm thời giải quyết khó khăn trước mắt, nói to "Đợi đã!"Anh đang định đi, thấy thế thì đứng lại, đợi cô nói tiếp."À... tôi đang ở nhà nghỉ Cẩm Tinh, hình như cách chỗ này rất xa. Ngoài đi bộ, tôi còn có thể có cách khác để về không?"Anh suy nghĩ giây lát rồi đáp "Tôi bảo người đưa cô về."Tiểu Thường lập tức cười tươi như hoa. "Cảm ơn! Cảm ơn anh! Anh đúng là một người tốt!"Sau khi Tiểu Thường kể lại chuyện này, tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. "Tiểu Thường, cậu đúng thật là, lần gặp đầu tiên mà đã hỏi thẳng thắn như thế, Trác Siêu Nhiên tính tình hiền lành, lại sống nội tâm như vậy, không bị cậu dọa cho bỏ chạy mới lạ đấy."Tiểu Thường cũng che mặt cười. "Lúc đó tớ đâu có nghĩ được nhiều như vậy. Tớ luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết về đề tài quân nhân, khó khăn lắm mới gặp một anh quân nhân thật sự, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Cho dù không "nắm chặt" được anh ấy thì ít nhất cũng phải khai thác được chút gì đó từ anh ấy để viết tiểu thuyết chứ!""Thế sau đó thì sao? Cậu khai thác được nhiều lắm à?""Nhiều lắm, rất nhiều..." tâm lý khai thác đề tài để viết tiểu thuyết, sáng sớm hôm sau, Tiểu Thường lại giẫm chân trên lớp tuyết dày, lặn lội đến cổng doanh trại quân đội. Cô chưa kịp mở miệng, anh cảnh vệ gác cổng vừa nhìn thấy chiếc áo khoác cô mặc trên người đã bước đến chào đúng kiểu quân đội, sau đó hỏi "Chào cô! Xin hỏi có thể giúp gì cho cô?""À... tôi muốn tìm Trác Siêu Nhiên.""Đội trưởng Trác ra ngoài..." Anh lính cảnh vệ do dự giây lát, rồi liếc nhìn chiếc áo khoác cô đang mặc trên người. "Cô đợi chút, tôi vào trong hỏi."Không bao lâu, một anh bộ đội bước ra, nói với cô "Đội trưởng nói là sắp quay về rồi, bảo cô ở đây đợi anh ấy.""Vậy làm phiền anh rồi!"Anh ta dẫn cô đi ngang qua một hành lang toàn mùi bùn đất rồi bước vào một căn phòng. Căn phòng rất sơ sài, qua cánh cửa sổ cũ kĩ nghe được cả tiếng gió thổi vù vù lạnh buốt. Gần cửa sổ có một chiếc giường đơn, trên giường đặt một chiếc chăn mỏng đã được gấp gọn gàng, trông có vẻ không ấm chút vô tình nhìn thấy trên bậu cửa sổ cạnh giường có một khung ảnh, trong ảnh là hai gương mặt giống hệt Trác Siêu Nhiên, chỉ có điều khí chất không giống, một người nhìn chính trực, nụ cười ấm áp, có cảm giác đặc biệt thân thiết, còn một người nhìn phóng khoáng, có nụ cười mê hoặc lòng Thường bước lại gần tỉ mỉ quan sát, tấm ảnh này rõ ràng không phải là ảnh đã qua chỉnh sửa, vậy hai gương mặt giống nhau trong ảnh này chắc đến tám mươi phần trăm là anh em sinh đôi, người có gương mặt chính trực lạnh lẽo đó hiển nhiên là Trác Siêu Nhiên, còn người kia có nụ cười khiến cho người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm."Đội trưởng!" Người cảnh vệ lễ phép cất tiếng Thường vội vàng đặt khung ảnh xuống, quay lại nhìn Trác Siêu Nhiên đang đứng trước mặt hiểu vì sao, cô cảm thấy Trác Siêu Nhiên trước mắt mình đều không giống hai người trong ảnh. Trông anh lúc này giống như ngọn gió trong bão tuyết giá băng, lạnh lẽo từ trong xương cốt."Hi!" Cô cười vẫy tay anh. "Tôi mang trả áo cho anh.""Ừ.""Còn nữa, tôi muốn đi mua ít đồ nhưng không biết đường đến nội thành." Trác Siêu Nhiên không nói không rằng lấy tấm bản đồ ra, tỉ mỉ chỉ cho cô đường đi đến đó. Lúc nói, anh rất chăm chú, nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như cách xa hàng nghìn dặm."Cô đã hiểu chưa?" Anh hỏi. Cô mông lung nhìn tấm bản đồ, hỏi nhỏ "Ở đây, chỗ nào là hướng nam?""Bên đó." Anh chỉ về hướng của cửa sổ."Ồ, thế hướng nào là hướng đông?" Anh đưa tay muốn chỉ về hướng của bức tường nhưng rồi dừng lại, rụt tay về, nói "Tôi bảo người đưa cô đi nhé!""Tôi có thể tự tìm được, có điều, nếu như anh..."Di động của anh đổ chuông, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại trong tay, do dự trong giây lát. Cô có thể đọc được một chút chấn động trên khuôn mặt anh."Xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Anh gật cầm điện thoại bước đến bên cửa sổ."Siêu Việt..." Cô nghe rõ giọng nói trong điện thoại, chỉ nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói chuyện với người đó mấy câu ngắn gọn. "Ừ, cũng tốt... gần đây không được nghỉ phép. Tết à, không về được... Ừm, không sao, em không cần lo, tình hình không nghiêm trọng như em nghĩ đâu..."Giọng nói của anh không lên cao hay xuống thấp, từ đầu đến cuối cứ đều đều âm điệu như thế, giống như kiểu hồi nhỏ tôi đi đọc thuộc thơ vậy."Em thế nào? Nghe nói Siberia lại giảm nhiệt độ... Ồ, còn phải ở đó bao lâu?... Được."Chỉ chuyện trò mấy câu đơn giản như thế rồi Trác Siêu Nhiên cúp máy, nhìn mông lung ra núi tuyết trắng xóa bên ngoài cửa bỗng có cảm giác mình bị rơi vào một vòng xoáy, cảnh vật xung quanh trở nên hoang vu, chỉ còn lại bóng lưng của anh giữa đất trời bao bóng lưng ấy, không hiều vì sao cô có một cảm giác rất mãnh liệt rằng trái tim anh còn thê lương hơn cả cảnh vật phủ đầy tuyết trắng ngoài kia. Cô tự nhiên trào dâng cảm giác muốn chạy đến ôm lấy con người ấy từ phía sau, chỉ đơn thuần muốn ôm người ấy một cái mà thôi...Một lúc lâu sau, cô không thể không phá vỡ sự trầm mặc đó. "Là bạn của anh à?""Là em trai tôi.""Ồ." Cô hiểu ra liền gật đầu, đưa tay chỉ về khung ảnh đặt trên bậu cửa sổ. "Em trai song sinh ạ?"Anh nương theo hướng tay cô, nhìn vào bức ảnh. "Ừ.""Tình cảm anh em các anh chắc thân thiết lắm?" Cô lại trầm ngâm hồi cả một câu nói xã giao "rất tốt" anh cũng không muốn nói, có thể thấy tình cảm giữa họ tệ đến mức vào kinh nghiệm nhiều năm tám chuyện trên mạng đã mách bảo cô, khi một người đàn ông tràn đầy phong độ cố tình né tránh câu hỏi của bạn thì có nghĩa là câu hỏi đó đã chạm đúng tử tuyệt của người ấy. Nếu bạn cứ tiếp tục hỏi, chắc chắn bạn sẽ chết rất thảm."À, tôi phải đi rồi."Anh không giữ cô lại, chỉ đứng im bất động. Lúc cô rời đi, anh vẫn còn đứng thẫn thờ bên cửa Thường rời khỏi doanh trại quân đội, một mình cô độc đi về phía nội thành. Trời đất rộng lớn bao la, gió cát mù mịt khắp nơi càng khiến cô cảm thấy mình thật nhỏ bé trên cõi đời này. Nhìn con đường vắng vẻ phía trước, cảm giác đầu tiên của cô là trời đất thật rộng lớn, lớn đến mức cần có người ở bên cạnh thì mới không cảm thấy sợ đến ngã ba đường, Tiểu Thường ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, không biết hướng nào là hướng nam, hướng nào là hướng bắc, cúi đầu lấy điện thoại tìm tín hiệu nhưng điện thoại không hiển thị. Cô lại lấy bản đồ ra nghiên cứu nhưng vẫn không biết hướng đi. Cuối cùng cô bỏ cuộc, ném đồng xu xuống đất chọn đường rồi đi đường đá trộn lẫn cát phía sau lưng cô cuộn lên bụi đất chứng tỏ có xe sắp đi qua đây. Cô lập tức chạy ra giữa đường, chuẩn bị định "cướp" trước rồi tính sau. Đang ủ mưu "cướp xe" trong đầu thì chiếc xe Jeep sơn màu ngụy trang bỗng đỗ xịch lại bên cạnh Chủ động như vậy sao? Chẳng lẽ có ý đồ gì ư?Cô căng thẳng quấn chặt chiếc áo khoác đang mặc, ôm khư khư chiếc túi trong lòng, cố căng mắt nhìn vào bên trong này, cửa xe mở ra, Trác Siêu Nhiên từ trên xe bước xuống, giúp cô mở cửa xe, nói "Lên xe đi, tôi vừa hay có việc vào nội thành, tiện đường đưa cô đến đó."Cơn gió mạnh cuốn tung cỏ khô, anh đứng đó sừng sững bất động, tựa như một vị thần từ trên trời bay xuống khiến cô vô cùng cảm đó, Tiểu Thường nói với tôi "Giây phút đó, nếu có người hỏi tớ, ai là người đáng yêu nhất trên đời, tớ chắc chắn không do dự đáp Là anh ấy, người quân nhân đang đứng sừng sững trước mặt tớ đây."Tôi hỏi "Chính trong khoảnh khắc đó, cậu yêu anh ấy?"Cô không né tránh, gật đầu nói "Ừ, đúng vậy, chính trong khoảnh khắc đó, tớ tin anh ấy là người đàn ông tốt đáng để phụ nữ dựa dẫm cả đời.""Hai người các cậu tính cách một lạnh một nóng lại thật xứng đôi đấy, với tính cách ôn hòa, hiền lành của Trác Siêu Nhiên chắc chắn không ngăn cản được sự nhiệt tình của cậu, bị cậu "níu chặt" ngay lập tức chứ gì?"Tiểu Thường thở dài thườn thượt. "Cậu đánh giá tớ cao quá đấy. Cậu có biết không? Vì anh ấy, tớ đã ở vùng đất lạnh giá, thiếu dưỡng khí đó suốt ba năm..."Tôi kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên đã từng đến Tây Tạng, cảnh ở đó rất đẹp, nhưng thời tiết cũng vô cùng khắc nghiệt. Ba năm mùa hè thì nắng như thiêu, mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt, đối với một cô gái sinh ra ở Giang Nam, lớn lên ở Giang Nam như Tiểu Thường càng trở nên tàn khóc.
Thiếu máu cục bộ đường ruột là một tình trạng khá nguy hiểm, do đó cần đến bệnh viện ngay nếu có nghi ngờ mắc bệnh. Bệnh nhân sẽ được điều trị bằng cách dùng thuốc để phá cục máu đông, hoặc nong mạch và đặt stent, trường hợp khẩn cấp có thể phải cần đến phương pháp phẫu thuật để loại bỏ các tác nhân gây tắc nghẽn, chẳng hạn như mảng bám. Xuất huyết đường tiêu hóa Trong một số trường hợp, nguyên nhân gây tiêu chảy ra máu có thể là do các tổn thương khiến máu thoát ra khỏi lòng mạch và chảy vào trong ống tiêu hóa. Hiện tượng này có thể gặp ở bất cứ phân đoạn nào của đường tiêu hóa như thực quản, dạ dày, ruột hay hậu môn. Đây thường là hệ quả của việc không kiểm soát các bệnh lý có liên quan đến hệ thống tiêu hóa, dẫn đến bệnh nhân phải đối mặt với các triệu chứng như là đau quặn bụng, nôn ói ra máu, đi ngoài ra máu hoặc nặng hơn là biểu hiện sốc do mất máu. Xuất huyết đường tiêu hóa là một bệnh lý có ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe, cần được phát hiện và can thiệp kịp thời để tránh máu chảy ồ ạt gây tử vong. Đau bụng tiêu chảy ra máu do nhiễm virus Tiêu chảy do rotavirus có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi, nhưng thường xảy ra nhất ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ dưới 5 tuổi do hệ tiêu hóa còn non nớt. Loại virus này có khả năng tồn tại lâu trong môi trường nước, phân cũng như bề mặt các vật dụng, vì thế nên khả năng lây nhiễm rất cao. Chúng tấn công nhanh vào hệ tiêu hóa của trẻ chủ yếu qua con đường phân – miệng và tay – miệng, gây nên tình trạng tiêu chảy cấp. Nếu không được điều trị kịp thời sẽ dẫn đến mất nước và tử vong. Sau khoảng thời gian 1-2 ngày ủ bệnh, trẻ sẽ có biểu hiện nôn ói, sốt, đau bụng, sụt cân,… kéo dài từ 2 đến 3 ngày và thường giảm dần khi triệu chứng tiêu chảy xuất hiện. Những ngày sau đó, tần suất tiêu chảy sẽ tăng dần, đi phân lỏng toàn nước, có thể có màu xanh và đờm nhớt. Đối với trường hợp nhẹ, bệnh thường tự khỏi sau 3-9 ngày và không có biến chứng. Việc điều trị chủ yếu là bù nước và chất điện giải cho bệnh nhân. Tuy nhiên, khi có biểu hiện tiêu chảy ra máu, lúc này cần lập tức đưa trẻ đến ngay cơ sở y tế để tránh nguy hiểm đến tính mạng. Có thể bạn quan tâm Tiêu chảy cấp do nhiễm virus rota có lây không? Cách ngừa bệnh hiệu quả Nhiễm vi khuẩn Bên cạnh virus thì các loại vi sinh khác bao gồm vi khuẩn dạng campylobacter, escherichia coli E. coli, salmonella, shigella, clostridium, khuẩn tụ cầu… đều có thể là tác nhân gây tiêu chảy ra máu. Bệnh chủ yếu lây qua đường ăn uống, khi ăn các thực phẩm không đảm bảo vệ sinh hoặc tiếp xúc với nguồn nước bị ô nhiễm. Thông thường mầm bệnh sẽ từ bên ngoài đi vào gây viêm nhiễm đường ruột và khiến cơ thể bệnh nhân xuất hiện nhiều triệu chứng bất thường, đặc trưng nhất là sốt và tiêu chảy. Ở mức độ nhẹ, những triệu chứng này chỉ tạo cảm giác khó chịu, mệt mỏi cho người bệnh. Nhưng với những trường hợp nặng thì chúng có thể gây ra nhiều biến chứng nghiêm trọng khác, chẳng hạn như đau dữ dội kèm theo cơn co thắt ở bụng, tiêu chảy ra máu, phân có mùi hôi tanh, nôn ói, chán ăn, mất nước,… Ngoài ra người bệnh cũng có thể cảm thấy khó ngủ, ngủ không yên giấc, đau đầu,… Bị tiêu chảy ra máu do ngộ độc thức ăn trúng thực Khi trúng thực, người bệnh sẽ bị nôn mửa, tiêu chảy, đau bụng, mệt mỏi, sốt và ớn lạnh,… Hầu hết các biểu hiện này sẽ tự cải thiện sau vài ngày nghỉ ngơi mà không cần điều trị. Riêng đối với các ca ngộ độc có xuất hiện các triệu chứng nặng như là nôn ra máu, tiêu chảy ra máu, đau bụng dữ dội, mắt trũng, tay chân lạnh, hoa mắt, thở dốc… thì cần phải được nhập viện để điều trị và theo dõi. Các vấn đề về hậu môn trĩ, nứt hậu môn Bệnh trĩ hoặc quan hệ “cửa sau” thường gây nứt kẽ hậu môn, nếu sau đó bạn lại bị tiêu chảy vì lý do nào đó chẳng như ngộ độc thực phẩm thì có thể dẫn tới tình trạng tiêu chảy ra máu. Khi gặp vấn đề kể trên, hậu môn thường bị chảy máu làm cho máu lẫn trong phân, đồng thời khiến bệnh nhân cảm thấy đau nhói và rát sau khi đi đại tiện, có cảm giác rách hoặc ngứa hậu môn. Mặc dù điều này không đe dọa đến tính mạng nhưng cũng cần phải điều trị y tế để tránh tiến triển nặng hơn và giúp người bệnh giảm đi các cảm giác khó chịu. Ung thư đại tràng Một trong những dấu hiệu nhận biết sớm ung thư đại tràng là có xuất hiện máu trong phân. Bệnh có thể do khối u ung thư hoặc do các polyp phát triển gây viêm, kích ứng dẫn đến chảy máu. Đại tràng là cơ quan bài tiết phân trong quá trình tiêu hóa, nên ở giai đoạn sớm, người bệnh thường hay có biểu hiện của chứng rối loạn đại tiện như táo bón, tiêu chảy thất thường. Bên cạnh đó, khi đi ngoài thường bị đau quặn, mót rặn, phân hình lá lúa phân bị ép lại do phải đi qua khối u và có máu đỏ tươi phủ lên phân. Khi nào cần đến gặp bác sĩ? Trường hợp nếu bạn có biểu hiện tiêu chảy ra máu kèm theo bất kỳ triệu chứng nào sau đây, thì nên đến ngay bệnh viện để được bác sĩ thăm khám và điều trị phù hợp, tránh các biến chứng xấu Tiêu chảy kéo dài trên 24 giờ Lượng máu ra nhiều và có màu đỏ sẫm hoặc đen Đau bụng dữ dội Có dấu hiệu mất nước khô miệng, khát nước, chóng mặt, rối loạn nhận thức,… Nôn ra máu hoặc mảnh đen giống như bã cà phê Sốt cao trên 38ºC Mạch nhanh, khó thở Cơ thể mất sức, mệt mỏi, có thể ngất xỉu Sụt cân không rõ nguyên nhân Sờ thấy bụng căng cứng Ngoài ra, các đối tượng có hệ miễn dịch yếu như trẻ em, người trên 65 tuổi, phụ nữ có thai cũng cần được theo dõi và điều trị tại cơ sở y tế. Tiêu chảy ra máu có thể là một hiện tượng không đáng lo ngại, hoặc đôi khi có thể là dấu hiệu cảnh báo những vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe. Vì vậy, tốt hơn hết là bạn nên đến bệnh viện để kiểm tra nếu xuất hiện triệu chứng đau bụng tiêu chảy ra máu hoặc khi cảm thấy có bất kỳ lo lắng nào về tình hình sức khỏe của bản thân. Có thể bạn quan tâm Đi tìm lời đáp Đau bụng tiêu chảy nên ăn gì để mau hết bệnh?
“Anh không muốn để em một mình” của Diệp Lạc Vô Tâm là tập tiểu thuyết khá đặc sắc mà các fan ngôn tình sẽ không thể bỏ qua. Khác với những tiểu thuyết khác, đây là quyển truyện tập hợp nhiều mẩu chuyện ngắn khác nhau về tình yêu, được kể lại từ lời của một bác sĩ chuyên ngành ung đang xem Trác siêu nhiên tiêu thườngSơ lược thông tin quyển sáchTên sách Anh không muốn để em một mìnhTác giả Diệp Lạc Vô TâmVăn ánCâu chuyện được kể lại bởi một nữ bác sĩ khoa Ung Bướu. Hằng ngày, trong công việc, cô tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân. Họ tìm đến đến cô và rời đi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng những bệnh nhân này lại để lại trong cô những lời tâm sự từ tận sâu đáy lòng của họ. Những giọt nước mắt lăn dài sau những đợt tiêm thuốc, xạ trị,..đã khiến vị bác sĩ này nhận ra giá trị của sự sống, của nhiệt huyết tuổi trẻ và của tình không muốn để em một mình – Diệp Lạc Vô TâmTrong quyển sách này, nữ bác sĩ đã kể lại nhiều câu chuyện tình yêu đẹp mà cô đã chứng kiến. Cụ thể, đó là câu chuyện của Lâm Vũ Dương và Diệp Tử Điềm, của Hạ Ưu và Lý Điện, của Thẩm Thanh Tuyết và Mục Sơn, của Tiểu Thường và Trác Siêu Nhiên. Những cặp đôi này đều là những người hết lòng với tình yêu. Thế nhưng, số phận trái ngang lại chỉ để họ đi ngang nhau trong một đoạn đời ngắn ngủi và để lại biết bao nỗi nhớ nhung và tiếc Vũ Dương đã đem lòng yêu Diệp Tử Điềm ngay từ lần đầu tiên. Chỉ bởi nụ cười trong veo của cô, mà anh đã nguyện yêu thương, bảo vệ cô. Họ yêu nhau từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường nên không được ủng hộ. Dưới sức ép từ gia đình, thầy cô, Vũ Dương và Tử Điềm đã phải chia tay. Tình yêu thanh xuân luôn là những hồi ức đẹp nhất, nhưng thường sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp. Mọi màu hồng của cuộc sống dường như bị dập tắt khi Vũ Dương phát hiện mình mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Căn bệnh đã lấy đi hết những ước mơ, hy vọng, những lời hẹn ước còn dang dở giữa họ. Và cuối cùng, Tử Điềm chỉ còn lại một mình, thay Vũ Dương tiếp tục viết đoạn ước mơ dang dở của thêm Áo Phông Cổ Tim Nữ Cổ Tim Tommy Giá Rẻ, Chất Lượng Tại Áo Thun VnxkHay câu chuyện tình yêu của Hạ Ưu và Lý Điện cũng khiến không ít độc giả phải rơi nước mắt. Hạ Ưu phải lòng Lý Điện khi lần đầu gặp anh tại bệnh viện thú y nơi cô làm thêm. Ngay từ lần đầu tiên, Hạ Ưu đã bị thu hút mạnh mẽ bởi chàng trai hiền lành, ấm áp ấy. Thế nhưng, vì nghĩ mình không xứng với Hạ Ưu nên Lý Điện đã từ chối tình cảm của cô. Trong suốt thời gian sau đó, chàng trai này đã phấn đấu hết mình, chỉ mong ngày mình có thể xứng đáng với Hạ Ưu. Đến một ngày, khi anh cảm thấy cuộc sống của mình đã ổn định và quyết định cầu hôn Hạ Ưu thì mọi biến cố đã bắt đầu xảy ra với họ. Và biến cố đó là gì? Và họ có thể vượt qua được hay không? Cùng chờ xem nhé!Trên đây là hai trong số những câu chuyện trong quyển “Anh không muốn để em một mình” của Diệp Lạc Vô Tâm. Những mẫu chuyện khá dung dị, có diễn biến khá nhẹ nhàng, gắn với đời thường nhưng lại mang đến cho độc giả những nỗi đau âm ỉ thấu tận tâm “Anh không muốn để em một mình”Anh không muốn để em một mình thực sự là một quyển tiểu thuyết hay mà chúng ta nên đọc ít nhất một lần. Bởi vì, đây không chỉ là những câu chuyện về tình yêu mà nó còn chất chứa trong đó những thông điệp vô cùng ý nghĩa của cuộc sống. Nội dung trong những câu chuyện gắn liền với đời sống của chúng ta. Chính vì vậy, có đôi khi trong quyển sách này, độc giả có thể cảm nhận đâu đó chính mình cũng xuất hiện trong những câu truyện, Diệp Lạc Vô Tâm không hề dùng những từ hoa mỹ, bay bổng như những quyển ngôn tình khác. Mà thay vào đó, tác giả đã dùng văn phong hết sức giản dị, đời thường nhưng lại lột tả hết được những cảm xúc chân thực nhất trong từng hoàn cảnh của nhân thông qua những câu chuyện, Diệp Lạc Vô Tâm muốn gửi đến người đọc những thông điệp vô cùng ý nghĩa. Thời gian vô hạn, nhưng cuộc đời của con người hữu hạn, chính vì vậy, mỗi chúng ta hãy trân trọng từng phút giây của cuộc sống, đừng để nó trôi qua trong vô nghĩa. Cuộc đời chúng ta, cũng giống như những quyển tiểu thuyết, không biết sẽ đi đến đâu, và dừng lại khi nào. Vậy nên hãy trân trọng từng phút giây của cuộc sống. Và đặc biệt, hãy trân trọng những người xung quanh tôi xin mượn một đoạn trích dẫn trong truyện ngắn “Chuyến tàu cuối” để làm lời kết cho bài viết của mình
trác siêu nhiên và tiêu thường