Kevin thẳng thừng từ chối: "Tôi không làm, tôi không nhận. Tôi sẽ đối đầu dù có bị án tử hình". Kevin vào tù khi chưa kịp biết bạn gái mang thai. Nhận tội lúc này, Kevin sẽ được chứng kiến con trưởng thành, một cơ hội để xoay chuyển cuộc đời mình.
"Derek Chauvin cũng không có nhiều sự lựa chọn. Ông ấy đã nhận tội hôm nay sau khi đẩy gia đình này trải qua một phiên tòa gay go, nhưng mà rồi bồi thẩm
Chương 97: Di ngôn. Địa động quanh co khúc khuỷu, giống như đường hầm. Bên trong còn có đồ để chống đỡ, thanh chắn ô tô, ghế hỏng,…. Thông đạo tuy hẹp, nhưng không khí bên trong không khó thở, Lý Phỉ nghi rằng nơi này có lỗ thông gió thoáng khí. Con côn trùng khổng
Trong nội dung bài viết này, chúng tôi sẽ có hướng dẫn viết Nghị luận về ứng xử trên không gian mạng. Mời Quý độc giả tham khảo. Thật đáng buồn khi ngày nay không khó để bắt gặp những hình ảnh ứng xử giữa con ngươi với nhau sao mà đau đớn, tê tái thế
Tội Này, Tôi Không Nhận. Tác giả: Thiên Đường Phóng Trục Giả. Thể loại: Đam Mỹ. Tải xuống: AZW3 EPUB MOBI PDF. Văn án: Diễn viên đóng thế - Giản Hoa, ngày nọ phát hiện cả người quen lẫn không quen đều thông qua mọi cách tìm kiếm cậu, ngay đến cơ quan quốc gia cũng
Ngoài ra, Viện KSND tối cao xác định lời khai đầu tiên ngày 20.3.2008 của Hồ Duy Hải không nhận tội nhưng bản khai này và một số lời khai nhân chứng không được đưa vào hồ sơ vụ án, mặc dù những tài liệu này có trong hồ sơ lưu trữ của CQĐT.
Chương 115: Mất liên lạc. Chương trước Chương tiếp. Cứ như vậy, vệ sĩ và trợ lý của Lý Phỉ đều vào bệnh viện. So với Cảnh Điền bị Tiến Sĩ Điên tìm đến cửa, trợ lý Lâm chỉ là do xui xẻo. May mà cuối cùng chỉ bị dọa sợ, không bị thương nặng. Sau khi nằm
Vay Tiền Nhanh Ggads. Tác giả Thiên Đường Phóng Trục Giả bao giờ cũng có những ý tưởng mới lạ không đụng hàng, óc sáng tạo độc đáo và viết chắc tay, truyện này cũng thế, rất đáng đọc, mình mới đọc 3 truyện của tác giả này thôi cùng với bộ Cầu Thối Nhân Gian Giới và Di Thiên Đại Vụ nhưng couple Lý Phỉ x Giản Hoa là couple mình thích nhất trong 3 truyện. Thể loại phản xuyên thư mới lạ mà cũng khó viết nữa, nhưng bộ này tác giả đã thành công xây dựng thế giới phản xuyên thư rất đặc sắc, chăm chút, văn án nghe có vẻ nhây nhưng viết rất nghiêm túc, có cao trào có nút thắt. Tác giả ắt hẳn đã đầu tư rất nhiều chất xám vào bộ này, bội phục bội phục. Có một vài độc giả ý kiến là truyện chưa giải thích hết những bí ẩn ví dụ như vì sao lại có một lượng lớn người xuyên thư hay gì gì, nhưng mình thấy hình như tác giả giải thích rồi thì phải, nói chung đến mấy đoạn giải thích phân tích khoa học này nọ mình toàn đọc lướt nên là cũng không rõ =_=? Tính cách công thụ rất hợp ý mình, mình có khuynh hướng thích niên thượng hơn là niên hạ. Thích mấy anh công không mạnh hơn thụ quá mức, phải là kiểu dịu dàng chững chạc mà ko quá trung khuyển, quá ngán mấy pa bá đạo tổng tào nạnh nùng phúc hắc, yêu là phải kiên nhẫn tiến tới thích thì nói ko thích thì thôi, mặt dày vừa phải là càng okie. Ôn nhu là nhất, ko thích ngạo kiều muộn tao công đâu ~~~. Anh công Lý Phỉ có kỹ năng diễn xuất giỏi, dị năng mạnh, đủ dịu dàng đáng tin cậy, ko ghen bậy bạ lung tung. Mà ảnh cũng khổ ghê gớm, thích bạn Hoa mà toàn bị bản cho ăn bơ, lúc H là toàn bị tụt dị năng vì bạn thụ là “Kẻ cắn nuốt”. Chời má có đoạn bạn thụ mắc chứng hay hôn mê ly bì, anh công ảnh toàn phải bế bồng này nọ cố ý show ra cho đám khác thấy để lợi dụng gặp kẻ thù thôi, đàn em kêu “Mèn ơi ổng ác quá làm người ta ko xuống giường nổi liệt cmn luôn kìa” “Chắc bị đồn yếu sinh lý nên chứng minh đó mà” “Chán sống hả mậy ổng xử cmn luôn giờ”, đứa biết chuyện thì hiểu thực ra ổng chưa chết trên giường bạn thụ là may 😂😂😂 Thụ Giản Hoa thì thuộc kiểu thông minh, lạnh nhạt nhưng ko phải loại cao lãnh nhìn đời bằng cằm, thích nhất là dị năng của bạn í. Nấm cute hết phần thiên hạ!!!!!!! Nấm nấm nấm nấm nấm nấm ~~~~ Chắc ngoài nvc ra thì đặc sắc nhất là nấm với con Corgi Thụ cường nhưng ko muốn phản công, mị thích. Mình ko thích hỗ công, có một vài hủ nói là gay đời thật đa phần là đổi chỗ nhau, tại sao thấy hỗ công là né?? Với mình đam mỹ là những món ăn tinh thần đặc biệt, có người thích ăn chay xem thanh thủy, có bạn mê đồ mặn đọc cao H, nó như trái sầu riêng vậy đó, với những fan sầu riêng nó là mỹ vị trần gian, cũng có người thấy là né xa trăm dặm, hay cũng có những đứa như mình đây ko ăn được sầu riêng nhưng lại mê kem sầu riêng kẹo sầu riêng, tùy mỗi người mỗi cách nhìn. Chỉ là không thích chứ ko phải ghét, đây chỉ là gu đọc truyện thôi, mỗi người một sở thích mà, ko thích ko phải là dè bỉu ko chấp nhận hay gì nhé ^^ Truyện của tác giả này thường xây dựng tuyến nhân vật phụ cực kỳ đặc sắc và ấn tượng, nhưng trong truyện này mình thấy các nvp chưa nổi bật và lôi cuốn như trong mấy bộ khác bạn cơ giáp Seere cà nhây triết lý, Dư béo mê tiền, Linh Hoán kiếm tiên trẩu tre sợ sư phụ, đám Vampire nghị hội thần kinh, tu chân giới đám này thì phải nói là khô héo lời……… Còn bộ này thì mấy nvp cứ chìm chìm ko đặc sắc, nhất là mấy nv mới xuất hiện thì có vẻ trâu bò máu mặt nhưng về sau có kết cục khá lãng xẹt. Bạn nhân vật chính nguyên tác Johnson Brown cũng cute đó nhưng vẫn chìm sao á. Đến đoạn cuối tác giả có vẻ lười viết hay sao mà hơi cụt cụt đầu voi đuôi chuột, nhưng hem sao viết chặt chẽ vẫn nuốt được vì tác giả viết tỉ mỉ logic. Một vài độc giả nói rằng truyện có hơi tung hô đề cao Trung Quốc, mình thì thấy cái đấy cũng có phần nào nhưng ko hề đáng kể, cũng chẳng có kiểu cho thấy cái hay cái tốt của nước mình bằng việc hạ thấp nước khác nên điểm này ko sao. Với một vài người thì cách viết của Thiên Đường Phóng Trục Giả khá thô và nhạt. Mình công nhận là tác giả này theo đảng chậm nhiệt, ko đầu tư viết tình cảm nhiều nhưng thô thì cũng ko đến nỗi. Cách viết hài hước, dí dỏm, đặc biệt là nhiều manh điểm, như thể đang đọc một quyển truyện tranh shounen vậy. Trong một rừng những tác giả viết truyện hường phấn một màu nhan nhản như hiện nay, Thiên Đường Phóng Trục Giả đã xây dựng được một phong cách độc đáo cho riêng mình, không bị trộn lẫn với người khác. À nhưng tác giả này thuộc đảng nước lèo, H theo trường phái trừu tượng kéo rèm đóng cửa -_- cái này cho vô điểm trừ nha. Hai nhân vật đều thông minh, lý trí nên ko lao vào yêu ngay, cái gì cũng phải suy nghĩ đã chứ đúng ko ^^ Lại nói đôi chút về sở thích của mình Mình thích công truy thụ, nhưng truy theo kiểu mưa dầm thấm lâu, ko khoa trương ko bám dính, cả hai đều tôn trọng nhau, cho nhau không gian riêng, phụ thuộc lẫn nhau nhưng vẫn độc lập. Mình cũng ko thuộc đảng sủng công hay sủng thụ, thích ai hơn thì sủng người đó, thương ai hơn thì cầu ngược người kia, tốt nhất là có truyện nào thích cả hai như nhau giống truyện này \*^_^*/ Ko quá hường phấn ngọt ngấy, nghiêm túc hiện thực nhưng theo hướng tích cực ko phải tiêu cực, quan trọng nhất là nhân vật phải có điểm nhấn có chiều sâu một chút. Mong là sẽ có thêm nhiều bộ phản trọng sinh, phản xuyên thư hay như thế này, vì mình ko thích xuyên thư trọng sinh, thấy trọng sinh thường né xa xa xa ~~~
25-2-2019. Cốt truyện siêu đỉnh, khá mới lạ đối với mình. Nếu một ngày có người chạy đến nói với bạn ” Nè, thế giới này là một quyển sách đó, chúng mình là nhân vật trong sách đó và biết gì nữa hôn, cậu chính là boss phản diện cuối cùng bị nhân vật chính knock out đó.” Truyện có chi tiết xuyên sách, nhưng không phải nhân vật chính xuyên, mà là nhân vật phụ 😑😑 Giản Hoa đang sinh hoạt bình thường như cân đường hộp sữa bỗng nhiên bị sự thật đập cho choáng váng. Tự nhiên bị một đống người cho cậu là boss sau màn. Thi nhau ôm đùi tiêu diệt cậu. Tiếc là cậu không có ngu. Đứa nào đến cậu đá đứa đấy. Ôi mình thích kiểu thụ như ẻm quá, thông minh lí trí và không yếu đuối. Đỉnh của đỉnh. Ai bảo thụ lúc nào cũng phải yếu hơn công nhỉ. Riêng trong truyện này vấn đề gì gì trên giường yếu hơn chứ sức mạnh thì vượt anh công nhé. Nhưng đọc không phải kiểu áp bách công đâu mà kiểu công tình nguyện hỗ trợ cho thụ nên các cậu đừng lo. Đáng yêu lắm. Hèm, bắt đầu review từ đầu nhé. Giản Hoa một hôm đi xem phim về phát hiện cả thế giới bỗng ngừng lại, mọi người đều biến mất. Đồng hồ không quay, trời không sáng, thậm chí ăn uống cũng không vào được bụng. Dĩ nhiên là bạn cũng hoang mang vkl ra nhưng bạn vẫn rất lí trí, bạn yên tĩnh chờ trong nhà đến khi thế giới trở lại bình thường. Lúc đấy bạn phát hiện ra bạn có năng lực điều khiển bằng ý nghĩ. Bạn hoang mang part 2. Nhưng hoang mang gì thì gì chứ bạn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và bạn sắp chết đói, thế nên bạn vẫn phải đi xin việc như bình thường. Bạn xin làm việc cho một ảnh đế khá nổi trong giới, nhưng mà nói bạn đi xin việc không bằng nói ảnh đế cầu xin bạn đến làm. Chuyện là hồi trước bạn và ảnh đế đã hợp tác với nhau rồi, bạn làm diễn viên đóng thế cho người ta, vô tình để lại ấn tượng rất sâu nên người ta nhớ thương bạn mãi. Bạn cũng thích ảnh đế này, ngặt nỗi là thích nhân vật mà ảnh đế này diễn, đến nỗi dán poster trong phòng ngủ thì hiểu rồi đấy. Ảnh đế thời gian đầu khá khó khăn trong việc chấp nhận đối tượng thầm mến thích cái poster hơn cả mình. Cố lên ảnh đế !!! Hai bạn bắt đầu dính lấy nhau đi làm ấy mà, chứ lúc này chưa có yêu đương gì hết. Những sự việc kì quái xảy ra liên tiếp, và hai bạn cũng dần dần khám phá ra sự thật. Người của Chính phủ đến nói cho hai bạn biết sự thật về thế giới này. Hai bạn lúc đầu còn nghĩ người ta bị điên, nhưng rồi một đống bằng chứng nện xuống khiến hai bạn tí thì nát vụn. Nếu nói Giản Hoa là boss lớn sau màn của quyển sách này, thì ảnh đế chính là boss nhỏ, tay sai của boss lớn. Số phận đã định hai bạn phải dính lấy nhau rồi nhé. Và hai bạn còn được biết rằng cuối sách kiểu gì hai bạn cũng chết…. Tóm tắt qua qua vậy thôi chứ giải thích về cái truyện này khó thí mồ, dài dòng lắm. Bây giờ sẽ là phần tình cảm của hai bạn. Ảnh đế ban đầu ra sức theo đuổi thụ, còn nhận luôn là thích ẻm rồi. Thế nhưng bị em tàn nhẫn đập bỏ, bảo là đấy là do hai người trải qua nguy hiểm, bị kích thích khiến nhịp tim đập nhanh nên tạo cảm giác là thích chứ thật ra không có thích tí nào hết. Ảnh đế nhịn, từ đấy ra sức quyến rũ em trong âm thầm chứ không dám lao xồng xộc đến nữa sợ người ta chạy mất. Em thụ sau một hồi chống cự nửa vời thì cũng đành đổ rụp trước ảnh đế. Đây là mô tả về cái hiệu ứng bạn Giản lôi ra để trốn tránh condi tình yêu. Trong sách nguyên tác thì Giản Hoa là boss cuối, luôn luôn cô độc, không quan tâm đến chuyện gì, thứ quan tâm duy nhất là cấp dưới, vầng anh công đấy ạ. Nhưng mà cũng không phải quan tâm kiểu người yêu đâu, chỉ là sếp với nhân viên thân hơn bình thường tí thôi. Đã thế vì cô độc lâu ngày tâm lí cũng bắt đầu không ổn, có dấu hiệu trầm cảm. Nhưng đừng lo, lần này có ảnh đế ở đây rồi, để ảnh đế an ủi em nào. Có thể nói tình cảm của hai bạn làm thay đổi kha khá nguyên tác đó. Và thay vì hủy diệt thế giới như bản gốc hai bạn cũng không hiểu vì sao mình phải huỷ diệt thế giới , hai bạn còn phải theo quốc gia đi cứu vớt thế giới. Nhọc 😤 Mình thích tình cảm giữa hai bạn quá, kiểu nhẹ nhàng mà cực kì bền chắc. Ở bên ngoài không ai biết hai bạn yêu nhau luôn, thế nên khi một số người biết được sự thật thì chết lâm sàng vài giây. Đọc truyện còn càng thú vị hơn khi các bạn xử đám người xuyên sách mà tưởng mình hơn người kia. Đọc thấy sướng gì đâu. Trong truyện thấp thoáng có couple phụ của nhân vật chính nguyên tác. Bạn này thì mới có mười mấy tuổi, cuộc sống bị vùi dập hơn hai bạn nhà mình nhiều, đọc cũng thấy tội. Hi vọng sau này bạn thành đôi với ” Ngài Morenza” của bạn. Vote bạn nằm dưới. Nhìn cái tên tự nhiên thèm lẩu thái bò mĩ phủ phô mai mozzarella là sao ta 🤤🤤🤤 Tóm lại là một bộ truyện rất hay, có nhưng đoạn miêu tả về dị năng của hai người siêu siêu đáng yêu. Ví dụ dị năng của Giản Hoa hiện hình là đám nấm béo tròn trắng mập lúc nào cũng đói, còn coi ảnh đế là lương thực dự trữ mà bảo vệ nữa. Cute chếttttt. Thế rồi nguyên hình dị năng của anh công là con sói lửa tuy yếu hơn con sói đen của thụ nhưng lúc nào cũng nhăm nhe đè con người ta ra. Có chi tiết dở khóc dở cười là dị năng của em thụ có thuộc tính cắn nuốt, ý là sẽ hút sức mạnh của người hoặc vật khác. Thế nên lúc hai người hdjdhsidbxks nhau xong anh công sẽ bị hút kha khá năng lượng, thậm chí con cháu anh công bắn vào người thụ cũng bị hút sạch sẽ. Khổ thân anh đến cuối truyện lúc thế giới trở lại bình thường mới dám đè thụ ra xơi sạch sẽ, trước toàn phải rón rén không thì tinh tẫn nhân vong is real. Couple Lý Phỉ x Giản Hoa. Có trích dẫn được đoạn đối thoại của hai đứa cute vl. Đọc mỗi 2 câu cũng thấy tính cách hai đứa một đứa sến sẩm một đứa thì cộc lốc vậy đó, nhưng mà yêu nhau lắm đấy. “- Ở đấy chờ anh trở về. – Ừ, vẫn luôn chờ anh. Không chờ được thì sẽ đi tìm anh, dù cách nhau bao xa.”
Tội này, tôi không nhậnGiá oa ngã bất bối~ Thiên Đường Phóng Trục Giả ~ Tên khác Nồi này, tôi không vác Thể loại Đam mỹ, phản xuyên thư, dị năng, giới giải trí, chậm nhiệt, 1 v 1, HE. thuộc tính công thụ mời mọi người tự đọc tự cảm nhận Số chương 175 Biên tập Di Bản gốc RAW Với sự giúp đỡ từ nguồn QT nhà Kinzie3012, gia đình baigoogledu và con riêng baike. Bản dịch không có per và sẽ được up lên wattpad nên đừng ai lấy lý do không đọc được trên điện thoại mà mang truyện này up lên chỗ nào khác. Sau khi hoàn sẽ có bản PDF, còn bản word nếu ai thích thì tự copy mà lưu trữ. Tác phẩm này được chia sẻ với các điều khoản của giấy phép . The translation is shared with the license terms of . Văn án Diễn viên đóng thế – Giản Hoa, ngày nọ phát hiện cả người quen lẫn không quen đều thông qua mọi cách tìm kiếm cậu, ngay đến cơ quan quốc gia cũng đến tận cửa... Tổ trưởng của tiểu đội dị năng Đồng chí Giản Hoa, tôi đại diện cho quốc gia đến nói cho cậu một bí mật thế giới vừa được phát hiện. Nhân vật chính Cái gì? Tổ trưởng của tiểu đội dị năng Thế giới của chúng ta thật ra là một quyển sách. Nhân vật chính WTF? Tổ trưởng của tiểu đội dị năng Còn cậu sẽ trở thành Boss cuối của bộ tiểu thuyết bảy tập này. Nhân vật chính... Tâm trạng của nhân vật chính như tên truyện. Kẻ xuyên sách Giáp Chúng ta là trúc mã trúc mã, tôi phải là ánh trăng sáng trong lòng cậu chứ? Kẻ xuyên sách Ất Tôi có ân với cậu, cậu phải chân thành với tôi chứ? Nhân vật chính... Kẻ xuyên sách Bính Tôi hiểu lòng người lại ân cần săn sóc, chúng ta phải thành bạn gay tốt lăn lộn cùng một chỗ chứ? Nhân vật chính... Tâm trạng của nhân vật chính như tên truyện. *Link đọc dưới bình luận
Ngoài cửa sổ là màn đêm tối, thực tế trời sẽ không sáng. DiThời gian hiển thị trên đồng hồ đã ngưng lại. Khắp tiểu khu, cả thành phố này thậm chí có khả năng là trên toàn thế giới, nhân loại đều biến mất. Bình minh không thể thay thế đêm đen, ác mộng không có điểm cuối. DiGiản Hoa từ từ nhắm mắt, lưng dựa vào tường, ngồi không nhúc nhích. DiĐây là cách tiết kiệm thể lực tốt nhất, nhà lại là nơi khiến cậu an tâm nhất. Biên tập DiTừ việc xảy ra ở thang máy của rạp chiếu phim tới nay, đã được hai ngày hai đêm – đây là Giản Hoa dựa theo tốc độ xói mòn thể lực của mình để tính toán. Cậu đêm đó ở trong nhà phát hiện một tin dữ khủng khiếp hơn. Vì phản ứng với việc cai thuốc lá, Giản Hoa luôn cảm thấy đói. Dù sự tình quái lạ xuất hiện, cậu cũng phải nghĩ cách lấp đầy bụng. Kết quả, nồi đặt ở trên bếp không đun sôi được, dùng nồi cơm điện cũng vô ích. Biên tập DiKhông thể làm chín đồ ăn, đành phải ăn sống. Nửa gói bánh bích quy, một gói mì ăn liền cùng vụn bánh mì, Giản Hoa vẫn thấy đói như chưa được ăn gì. Biên tập DiKhông thể liên lạc với thế giới bên ngoài, không tìm thấy người, cũng không cách nào ăn đồ ăn cho đỡ đói. Biên tập DiCảm giác này, như bị cả thế giới vứt bỏ. Biên tập DiGiản Hoa giờ đây đói khát khó nhịn, ý thức của cậu đã có chút mơ hồ. Qua mấy chục giờ sau, cậu lái xe ra cửa đi nơi khác tìm đồ ăn và nước uống. Khi đi qua trung tâm mua sắm, cậu vừa lúc nhìn thấy đôi tình nhân đang điên cuồng ăn thứ gì đó, trên mặt đất ném đầy vỏ giấy và chai lọ nhưng họ vẫn thấy không đủ mà kêu đói. Biên tập DiMột màn khủng bố quỷ dị này làm Giản Hoa lạnh lòng. Biên tập DiCậu không tìm đồ ăn nữa, trực tiếp chạy xe đến cầu lớn Lâm Giang. Cuối cầu là trạm thu phí, từ chỗ đó có thể rời khỏi thành phố này. Biên tập DiTrong đêm đen, đèn trên trạm thu phí vẫn sáng nhưng trên cầu không có âm thanh gì. Gió lạnh thổi vù vù, Giản Hoa mở cửa xe, từ thành cầu nhìn xuống dòng nước chảy không định tự sát. Giản Hoa dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không từ bỏ sinh mạng của mình, chỉ là khốn cảnh trước mắt khiến cậu thấy luống cuống chân cùng, Giản Hoa vẫn về nhà. Biên tập DiNgồi dựa vào vách tường, không nhúc nhích, giảm thấp thể lực bị tiêu hao. Cố dùng nghị lực phi thường của bản thân để nhịn xuống cơn khát, cậu hận không thể mở vòi nước máy hướng vào cổ họng để làm dịu cảm giác khó chịu. Biên tập DiCậu nhìn thấy dáng vẻ của đôi tình nhân ăn uống quá độ kia, trong mắt đều là điên cuồng vặn vẹo và tuyệt vọng. Giản Hoa không muốn chính mình trở thành như vậy. Ăn cái gì cũng vô ích, một khi bắt đầu ăn là không thể khống chế bản năng cầu sinh của chính mình mà tiếp tục ăn vào. Biên tập DiTrong đại não mơ hồ hỗn độn, cậu còn đang không ngừng suy nghĩ về biến cố Hoa mơ hồ cảm thấy chính mình hoặc nên nói là cái thang máy kia đã rơi vào vết nứt thời gian. Biên tập DiVết nứt thời gian là Giản Hoa đặt tên lung tung, khái niệm cụ thể gì đó cậu cũng không rõ. Cậu chỉ cảm giác rằng vật chết trên toàn thế giới này đều dừng lại ở một giây kia, còn vật sống thì biến mất không dấu vết. Người trong thang máy là ngoại lệ. Họ thay đổi được vật chết di chuyển hoặc làm hư hao nhưng không thay đổi được vật sống thức ăn nước uống.Giản Hoa đói đến một chút sức lực cũng không còn, cơn khát cực độ làm trước mắt cậu xuất hiện bóng chồng. Biên tập DiÝ thức mơ hồ, cậu bắt đầu không thể tỉnh táo, cứ như vậy nửa ngủ nửa mê. Khi bị vây trong thống khổ mê man, có âm thanh rất nhỏ truyền đến trong đầu Giản Hoa.“Tích tắc, tích tắc…” Biên tập DiỔn định, rõ ràng, có quy luật. Biên tập DiGiản Hoa từ từ mở mắt, qua một lúc cậu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Ánh mắt bình tĩnh nhìn đồng hồ treo trên vách tường, là kiểu cũ nền trắng, kim đen, mặt thủy tinh, lúc này kim giây đang di chuyển từng Biên tập DiTiếng kim giây tích tắc trong đầu Giản Hoa như âm thanh đầu tiên của bản violin trong buổi hòa nhạc. Vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng bọn trẻ cách vách, âm thanh mơ hồ ở phòng bài của tiểu khu khi tan cuộc. Biên tập DiTiếng bước chân siêu vẹo của tên say ở tầng cao nhất làm kinh động con chó nhà hàng âm thanh ồn ã bình thường này, giờ lại giống như tiếng đến choáng váng, Giản Hoa theo bản năng đứng lên. Muốn đi mở cửa hoặc đi đến trước cửa sổ nhìn quanh, xác nhận đây không phải ảo giác của chính mình, nhưng thân thể suy yếu không nghe sai sử. Biên tập DiGiản Hoa cố gắng nửa ngày nhưng không có chút hiệu quả, ý thức lại tan rã, sắp rơi vào hôn mê. Biên tập DiKhông được… Biên tập DiXem tình hình của cậu hiện tại, hôn mê rồi còn tỉnh lại được nữa không mới là vấn đề. Hơn nữa thời gian càng dài, cậu cách cái chết càng gần! Thật vất vả chờ đến khi tất cả bình thường lại, chẳng lẽ lại chết như vậy? Biên tập DiNước, cậu muốn nước. Biên tập DiTừ phòng khách đến phòng bếp chỉ cách vài bước chân, vậy mà Giản Hoa lại không cách nào đi qua. Biên tập DiCậu phí công vươn tay, chỉ riêng động tác này đã mất một phút đồng hồ. Trước mắt Giản Hoa hóa đen, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào bình nước lạnh trên mặt bàn trong phòng bếp.“Phanh”. Biên tập DiBình nước bỗng nhiên bay tới, rồi lại rơi xuống mặt đất. Biên tập DiNước ướt thành vũng, mảnh vỡ văng khắp nơi. Tay phải của Giản Hoa cũng bị đâm, đau đớn khiến tâm trí cậu tỉnh táo hơn chút, ngây người nhìn bình nước không biết bay đến kiểu cậu không chú ý điều này mà vội vàng ghé vào một mảnh vỡ cong cong, cẩn thận từng chút dùng đầu lưỡi liếm ngụm nước còn sót lại. Biên tập DiTrong cảm nhận của Giản Hoa, mấy ngụm nước cũng không đến được dạ dày, chỉ nhanh chóng thẩm thấu vào trong thực quản. Niềm vui to lớn khiến cậu không tự chủ được run rẩy. Tại thế giới mà thời gian ngưng lại, uống nước thì chưa đến cổ họng đã bốc hơi, không có chút hiệu quả nào. Biên tập DiCậu hít sâu một hơi, rồi nghi ngờ nhìn mảnh vỡ đầy đất, rồi lại nhìn hướng phòng ngủ. Trong phòng Giản Hoa có đồ uống, nhưng chỗ đó càng xa phòng khách hơn. Giờ cậu cố gắng lấy lại cảm giác ban nãy, vài giây sau một bình nước khoáng nhanh như chớp lăn ra Hoa dừng một chút, bình nước khoáng nhảy lên tại chỗ, đứng vững sau, một lực khống chế vô hình đè lấy nó, làm cho nắp đậy vặn ra.“Ba!” Nắp bình bay lên đập vào đồng hồ treo tường, còn làm nứt một vệt nhỏ trên mặt thủy tinh. Có thể thấy lực kia lớn bao nước khoáng lơ lửng trên không, dừng bên miệng Giản Hoa, còn nghiêng một góc tiện cho việc uống nước. Giản Hoa uống một hơi hết nửa bình nước mới lấy lại tinh thần. Suy nghĩ của cậu vừa buông lòng, bình nước lập tức rơi xuống đất.“…”Giản Hoa cảm thấy, ba ngày này đã chiếm hết kinh ngạc cả đời của thế nào thì, cậu cũng sống lại, cậu đã chờ được đến khi “ác mộng” kết thúc. Giản Hoa kéo cơ thể suy yếu cố sức đứng lên, tìm mấy thanh chocolate ném vào chén nước, ép chính mình uống chất lỏng bán hòa gương, mặt cậu hốc hác, dưới mắt thâm áo trên người nhàu nhĩ còn dính cả vệt nước. Giản Hoa trông cực kỳ chật vật, có thể đến trường quay diễn kẻ thất tình nhảy sông mà không cần trang lý qua loa vết thương trên tay phải, khôi phục chút sức lực, rồi tắm rửa bằng nước ấm một lát, Giản Hoa giờ mới có tinh thần xem xét năng lực mới xuất hiện của cà phê, dựa vào ý niệm của cậu mà bay đến, lắc thủy tinh đầy đất cũng bị Giản Hoa “quét” vào góc phòng khách. Giống như là năng lực ý nghĩ trong mấy bộ phim Âu Mĩ thế kỷ trước, siêu năng lực làm ly bay, làm cong thìa gì đó, thực tế đều vô cần không phải chuyện sống chết, xoay người đi vài bước lấy đồ vật này nọ có gì khó khăn. Đối với Giản Hoa mà nói, loại siêu năng lực này còn không bằng để cậu học khinh công trong tiểu thuyết võ hiệp. Ít nhất lúc cậu phải treo trên dây sẽ không quá khó nhiên quay về thế giới bình thường, cùng với siêu năng lực xuất hiện sau đó, làm cho Giản Hoa thấy đầu óc uể oải không đủ TV ra, phim truyền hình cẩu huyết luân lý cung đấu chiếm màn hình, tin tức buổi tối đã kết thúc từ sớm, thời gian trên màn hình vẫn là ngày thang máy gặp chuyện không may. Trong túi quần bò của Giản Hoa có cuống vé xem phim. Phim hết lúc 2240, từ trung tâm mua sắm đến nhà cậu không gần, lái xe mất ít nhất nửa giờ, nhưng vào lúc 2301, cậu đã nằm trong phòng khách suýt chút nữa đói chết khát Hoa muốn quay lại rạp phim xem tình hình nhưng thân thể suy yếu không cho phép. Giản Hoa nằm ở trên giường mà không dám ngủ, trong lòng cậu sợ lại rơi vào thế giới tĩnh mịch tối tăm lần mắt nặng nề khép lại, ngay giây sau Giản Hoa lại bị ý chí của mình cưỡng chế tỉnh lại, cùng cơn buồn ngủ gian khổ cận phòng hỗn loạn, bóng đêm rút đi, không trung mờ Hoa được ánh bình minh an ủi, tâm lý cậu thả lỏng, cuối cùng rơi vào mộng đẹp, nặng nề ngủ đến khi mặt trời bò lên cao, ánh nắng chói mắt chiếu vào phòng.“Cốc cốc cốc!”Cửa phòng bị gõ mạnh, Giản Hoa trong lúc ngủ khẽ nhíu mày.“Giản Hoa! Cậu đang làm gì, di động không nghe, xe lại đỗ dưới tầng, người có thể chạy đi đâu chứ?”Tiếng rống chói tai rốt cuộc đã đánh thức chủ nhà. Giản Hoa mở mắt, ngây người nửa phút mới nhớ đến việc xảy ra hôm qua. Tiếng đập cửa còn tiếp tục, giống như gọi đến là bạn từ nhỏ của Giản Hoa, Lục hiệu bạn từ nhỏ này là Lục Triệu tự nhận. Tuy bọn họ biết nhau từ nhỏ, nhưng Giản Hoa theo bản năng cách xa người này, vì Lục Triệu thích tự ý quyết định, toàn là tật xấu của thiếu gia, Giản Hoa không muốn để ý đến gã.“Chuyện gì?” Giản Hoa mở cửa, dùng âm thanh khàn khàn hỏi.“Giọng cậu sao vậy, cảm à?” Lục Triệu bị dọa nhảy dựng, ánh mắt gã bỗng tỏa sáng, ra sức nhìn phía sau Giản Hoa. Khi thấy nội thất không hư hại gì nhìn không tới mảnh thủy tinh vỡ trong góc tường, ánh mắt gã không giấu nổi vẻ thất vọng.“Cảm nặng, ở nhà ngủ hai ngày.” Vẻ mặt Giản Hoa lạnh nhạt, “Cậu không xuất ngoại?”“Mới về.” Lục Triệu có xuất thân tốt. Khi không bệnh trông cũng giống quý công tử, gã thấp giọng nói “Nghe nói cậu đắc tội người ta, bị đạp đổ bát cơm? Gọi điện cậu lại không nghe…?”“Có việc gì không? Tôi phải đi nghỉ, vừa mới uống thuốc, mệt đến không mở mắt ra được.” Giản Hoa ngắt lời gã, dứt khoát đóng cửa Triệu sờ mũi, cũng không giận, xoay người đi xuống thận xem xét chiếc xe dừng dưới lầu của Giản Hoa, phát hiện di động ở trong chiếc hộp trước cửa sổ thủy tinh. Lục Triệu lúc này mới thoải mái cười, lẩm bẩm “Tôi nói mà, thảo nào không tiếp điện thoại.”Lục Triệu lôi di động ra, đề tài đứng đầu giao diện của weibo là “Hiện trường đôi nam nữ trẻ tuổi đột tử ở rạp phim Hoan Vũ”. Đầu tin nói rằng tầng một siêu thị bị trộm, bên cạnh thi thể có lượng lớn giấy đóng gói và bình đồ uống bị mất. Bảo an đêm kể lại rằng mười một giờ đêm qua, khi đi tuần thì phát hiện người chết, tình nghi xác thực.“Bắt đầu rồi.” Lục Triệu lo lắng tắt di Triệu chắc chắn là kẻ xuyên sách rồi.
Con đường này như không có điểm nê on cô độc, chữ cái lấp lóe lạnh lùng, màn đêm tối hiệu phát quang trên đường vốn rất đẹp, nhưng để lâu, gương mặt người mẫu vốn lộng lẫy trở nên vàng vọt tái nhợt cũ kỹ. Trên cánh tay rơi mất một khối, ngoài bảng hiệu cũng có mấy vết bẩn, như trên mặt người mẫu nổi ban gàng đẹp đẽ đều sẽ qua đi. bt DiCuối cùng chờ đón mọi người, chỉ còn cô độc và mục Hoa đút tay trong túi áo, theo bản năng muốn sờ cái gì đấy, nhưng cậu không đem thuốc lá. Cậu đã cai thuốc sắp được ba tháng, nhưng cậu vẫn chưa quen, toàn dựa vào nghị lực để khắc phục. daovaodao-DiKhi không hút thuốc, trong lòng hoảng hốt, thường xuyên cảm thấy dạ dày trống cả tinh thần cũng trống bước trên mặt đất mà không có cảm giác chân thật, gió rét như quật bay suy nghĩ, Giản Hoa không nhớ mình đã đi được bao lâu. Cậu chỉ định tản bộ, đi đến một cửa hàng thức ăn nhanh ven quốc lộ để chờ Lý Phỉ kết thúc công việc ở bên kia, nhưng khi cậu sực tỉnh, cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn xa Hoa đang định lấy di động ra định vị, thì một chiếc Honda Geshitu màu đen chạy từ phía sau đến, không mở đèn pha, cũng không nhấn còi, vững vàng dừng cạnh Giản sổ xe hạ xuống, tay phải đeo găng đặt trên bánh lái, tư thế ngồi rất phóng khoáng, như một gã tay chơi muốn gạ gẫm gái xinh đứng ven đường, nhìn Giản Hoa bằng ánh mắt hứng thú “Lạc đường à?”“…”“Thế, đang trải nghiệm cuộc sống à?” Lý Phỉ đeo kính đen lên. Trông anh giờ hệt như nam chính Hạ Ngưng trong “Trúc đen”, cả người đều bốc ra mùi ngạo mạn đói đòn, “Người bình thường không thể hiểu được cuộc sống, chỉ có thể hiểu được chính mình thất bại biết bao nhiêu.”Giản Hoa không cần suy nghĩ, lời thoại đã thốt ra “Chính vì cuộc sống của tôi chưa từng có thất bại, nên tôi mới muốn diễn thử một chút khi mấy người thất bại, tôi nên có vẻ mặt gì.”Đây là lời thoại của nhân vật Hạ Ngưng trong áo Giản Hoa đút trong túi lộ ra một phần, người xem thấy vẻ mặt của cậu và Lý Phỉ giờ gần như nhau. Khi sắm vai cùng một nhân vật, dù bộ dạng họ có không giống nhau, thì thần thái vẫn tương Phỉ kéo kính đen xuống một đoạn, vẻ mặt thay đổi, anh dùng giọng điệu cực kỳ kiên định nói “Chẳng lẽ các ngươi không dám tiến về phía trước?”Trạng thái nhập diễn của Giản Hoa lập tức bị phá vỡ. Cậu nhắm mắt lại, lui một bước, đưa tay mở cửa xe, ngồi vào ghế sau ô tô. Giản Hoa lấy ngón tay day day mi tâm, uể oải phản đối “Không được diễn Ô tướng quân trước mặt tôi.”“…”“Nhất là với cái kiểu hóa trang này.” Giản Hoa nói xong mới phát hiện mình vừa chê bai Lý là trông Lý Phỉ không giống như đang giận. Anh nhấn chân ga, khởi động ô tô, đóng cửa sổ, lười biếng cười, nói “Cậu tạm chấp nhận đi. Tối mù tối mịt thế này, tôi đi đâu tìm áo giáp.”“Ít nhất cũng vứt cặp kính đen kia đi.”“Hàng mùa thu mới của Venice, năm con số, vứt đi là trợ lý Lâm tức đến giơ chân ngay.” Lý Phỉ cố ý xuyên Giản Hoa không hề thay đổi “Anh không phải được tài trợ à, người phát ngôn của nhãn hiệu xa xỉ mà còn phải tiếc tiền mua kính đen nhãn hiệu này à?”“Đang tích góp tiền mà. Không muốn mua Hummer nữa sao?” Lý Phỉ nhắc nhở. Thế giới Bị Từ Bỏ lắm phiêu lưu, anh có ngồi trên cả đống tiền cũng chẳng đủ tiêu.“Tôi cứ nghĩ anh đã có hiệp nghị với Hồng Long rồi, mua một chiếc xe tăng của quốc gia.” Giản Hoa nói, khóe miệng không kìm được nhếch lên. Có thể trở thành quan hệ bạn bè không hề sợ hãi cố kỵ điều gì, so với quan hệ hợp tác lạnh lùng do lợi ích tạo thành thì tốt hơn Lý Phỉ cũng không thèm nhăn lại mà tiếp lời, nói bừa “Thực ra tôi cũng định tranh thủ, nhưng trong quá trình giao tiếp có vấn đề nhỏ. Hồng Long nói bằng C* không được lái xe tăng. Tiền phạt giá trên trời chắc tôi không trả nổi.*Bằng C bằng lái xe ô tô. Chi tiết mời googleGiản Hoa “…”Cái loại năng lực nắm bắt đề tài này, đúng là nhặt được là vác, vác là chạy, người đóng vai phụ có muốn đuổi cũng đuổi không kịp!Giản Hoa không còn hứng ngả vào ghế sau thả lỏng tinh thần. Lý Phỉ im lặng nhìn cậu xuyên qua gương chiếu trước khi Lý Phỉ phát hiện Giản Hoa không ở chỗ đã hẹn, anh không hề nghĩ ngợi mà lái xe đuổi đến lộ ở vùng ngoại thành hoang vắng, không có người đi đường, ngã rẽ rất ít. Lý Phỉ cũng khá may, mau chóng nhìn thấy bóng người quen đấy lòng Lý Phỉ cũng yên lại, nhưng anh còn chưa kịp mừng, đã bị hơi thở âm lãnh trống rỗng trên người Giản Hoa làm cho giật mình sợ đôi mắt quỷ, hình bóng Giản Hoa là một màu đen hun hút vô tận, không có ánh sáng, không có chuyển động, như một vật chết, nhưng hơi thở nguy hiểm vẫn chỉ tăng mà không giảmCon mãnh thú hắc ám hung hãn kia, ngay cả mí mắt cũng lười đầu, khi nó cảm nhận được hơi thở của Lý Phỉ, nhất định sẽ cảnh giác, sức mạnh thay đổi. Giống như con thú dữ mở mắt tức giận trừng kẻ khiêu khích có gan bước vào lãnh địa của mình, khẩn cấp bày ra tư thế xua đuổi và chuẩn bị chiến giờ con mãnh thú kia, đã chán cái tên đối thủ chẳng bao giờ tấn công này. Nếu hình dung thì sẽ là như vậy, nó chỉ vung cái đuôi, ưỡn cái bụng rồi tiếp tục say ngủ. Dù có dùng máy dò năng lượng xịn nhất của Hồng Long, cũng không phát hiện được Phỉ không nhấn còi ô tô, anh dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ bóng đèn, nhìn chăm chú bóng người cô độc kia.– tựa như bị cái gì đó đâm thẳng vào đáy và Giản Hoa đều là người lý tính. Tuy Lý Phỉ đã sớm xem xét lòng mình cẩn thận, nhưng Giản Hoa hiển nhiên vẫn chưa đến bước kia. Vì thế, hơn mười ngày trước Lý Phỉ mới thuận thế tán thành lời đề nghị của Giản Hoa ở bãi đỗ Phỉ không muốn dọa người chạy thấy tình cảm thay đổi, lập tức xử lý lạnh là lựa chọn của những người coi trọng lý tính. Lý Phỉ có thể khẳng định, hôm đó mà anh muốn tiến thêm một bước là Giản Hoa sẽ không do dự mà quay người đi nắm bánh lái, mê đắm nhìn bóng dáng kia, thở dài trong lòng Thật là một con mồi khó Phỉ lái xe dừng cạnh Giản Hoa, “lừa” người lên phá vỡ sự cô độc lạnh lùng, nhìn hơi thở trống rỗng đơn độc quanh người Giản Hoa dần biến mất, anh thấy giống như mình đã dụ bắt được con mồi nguy hiểm. Giờ con thú dữ đã không còn giương nanh múa vuốt khi anh đến gần nữa, khoảng cách đến khi anh có thể đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó còn bao xa?Mắt Giản Hoa nhìn hướng xe chạy, nói việc chính “Anh đưa người cho Hồng Long rồi à?”“Giao cho vệ sĩ lâm thời của tôi rồi. Sau đó Hồng Long muốn đưa cô ta đến chỗ nào, tôi cũng không quan tâm.” Lý Phỉ nhắc tới Lưu San, tâm trạng đang tốt lại thay rằng anh tức giận trước mặt Lưu San hơn nửa chỉ là diễn, nhưng khi biết quyển sách này chỉ là “chiều không gian ở vĩ độ thấp”, như một đất nước nghèo khó bị người ta xâm lược, lại không thể ngăn cản, không thể phản công vào hang ổ của đối phương, ai mà không tức?Lưu San giờ hối hận, vì cảm thấy mình không thể trở về, khóc nói cô ta muốn sống. Trông cô ta bất lực đáng thương bao nhiêu, thì càng chứng minh lúc ấy cô ta coi chuyện xuyên việt này đơn giản trẻ con bấy xem mấy bài viết hot trên diễn đàn thảo luận và nguyên tác quen thuộc đã tự tin tràn đầy mà đến có khả năng gì, không có kinh nghiệm xã hội, ngay cả mức độ tâm lý thừa nhận cũng không cao, người kiểu này thì nói gì mới tốt đây?Giản Hoa không quan tâm Lưu San có kết cục gì. Cái cậu để ý là một việc khác, khi Lưu San sụp đổ gào khóc, Lý Phỉ liền ngừng lời.“Đáng lẽ ra anh phải hỏi tiếp về việc thời không giao nhau.” Giản Hoa nói từng câu từng chữ, “Linh hồn cũng là một loại sức mạnh. Nguyên lý khi các không gian va chạm vào nhau là gì, chúng ta không rõ. Nhưng chúng ta đã biết khi sức mạnh ở Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, ta có thể xuyên qua kẽ hở thời không.”Nấm biết chạy theo đồ ăn, nó cũng là dị Phỉ chạy xe chậm lại, anh không quay đầu, nói “Tôi hiểu ý của cậu.”Bọn xuyên sách kia không làm được gì mấy, mối đe dọa vẫn đến từ quái vật của Thế giới Bị Từ Bỏ, và những người dị năng khác. Nếu dị năng của Giản Hoa có thể xuyên qua thời không, thì những người dị năng khác như thế nào?“Hồng Long luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta, trong tình huống đó, có lẽ có thể moi tin tức có ích khác từ Lưu San, nhưng nếu liên lụy tới cậu…” thì không Hoa trầm ngâm, không nói tơ theo bản năng tràn đến, lan rộng trong ô tô, có vài sợi còn bò lên người Lý Phỉ.“Không cần lo lắng, nơi này không có máy nghe trộm.” Lý Phỉ đã sớm kiểm tra.“Không phải tôi nghi ngờ dị năng của anh, tôi không yên lòng với các loại công nghệ cao của quốc gia.”Ai biết có cái khoa học kỹ thuật nghịch thiên nào không. Quốc gia nào chẳng như vậy, tiên tiến nhất dùng trong quân sự vũ trụ, cái gì là đào thải thì để dân dụng khai phá.“Tôi lấy được rất nhiều tin tức có ích từ Lưu San. Cậu xem, cô ta phải điều tra mới biết được tên của trợ lý Lâm, đối với lời nói dối về trợ lý sinh hoạt Jody’ của tôi cũng không nghi ngờ gì.” Lý Phỉ sắp xếp lại suy nghĩ, nói cho Giản Hoa, “Nguyên tác có viết về chúng ta, nhưng không hoàn chỉnh.”“Không nói chúng ta gặp nhau như thế nào, cũng không nhắc đến quan hệ của chúng ta?” Giản Hoa cũng Phỉ chợt nghe thấy hai chữ “quan hệ”, hoảng hốt trong giây lát, may mà anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật đầu đồng ý “Từ Trương Diệu Kim đến cục trưởng Lô hiện giờ, Hồng Long vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, không nói quan hệ giữa chúng ta là gì.”Việc này Lý Phỉ đã sớm nghĩ đến, nhưng cái tư liệu đầy “CP couple xứng đôi” kia, hoàn toàn quấy nhiễu suy nghĩ của anh.“Cậu là nhân vật phản diện trong quyển sách này, tôi cũng là nhân vật phản diện.”Khác nhau chỉ ở chỗ ai là người cuối cùng đấu với nhân vật chính.“Trương Diệu Kim từ trong mạng lưới quan hệ của anh, tìm đến tôi.” Giản Hoa nhắc nhở, việc này cậu cũng không quên.“Anh ta cùng lúc nhìn thấy chúng ta ở Hoài thành. Tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng không đáng ngạc nhiên lắm.” Lý Phỉ cảm thấy như mình đã mò đến điểm mấu chốt. Tổng hợp tất cả những gì ở trên cộng lại, nhân vật phản diện trong nguyên tác có thể là một đôi…“À, có vẻ như anh là tay sai của tôi.”Lý Phỉ “…”“Thế nào, nhân vật phản diện cuối dường như là tôi mà?” Giản Hoa phát hiện mình khi ở trước mặt Lý Phỉ, có thể không thèm để ý mà bàn luận chuyện này. Kết luận đặc biệt này khiến cậu cảm thấy cực kỳ thú thích xem Lý Phỉ diễn xuất, còn nhiều hơn chính mình.“Sao không phải là bạn bè?” Lý Phỉ nuốt lại lời muốn nói, “Lý do vì bạn bè mà trả thù gì đó, cũng khá ổn mà.”“Cho nên lúc ở nhà hàng anh nói với Lưu San, anh biết mình chết như thế nào’?” Giọng Giản Hoa bỗng lạnh Phỉ không cần nhìn vẻ mặt Giản Hoa, phản ứng kỳ lạ của đám tơ trong xe, đã đủ để thuyết minh Giản Hoa đang không vui.“Không cần hốt hoảng thế. Cậu và tôi đều là nhân vật phản diện, nếu không chết thì sách kết thúc kiểu gì?”Giản Hoa im lặng.“Về việc chết trước chết sau…Dựa vào tính cách của cậu, cho dù có người chọc đến cậu, thì cậu quay người cái là đã quên luôn người ta rồi.” Ngón tay Lý Phỉ đặt bánh lái nhẹ nhàng nhảy nhót, mang theo ý cười nhìn qua gương chiếu hậu, “Thật ra tình cách của Hạ Ngưng, cũng có phần giống cậu. Anh ta ngạo mạn, cậu trầm tĩnh. Trên bản chất thì cả hai đều khinh thường người khác, ngay cả căm hận cũng lười.”Ánh mắt Giản Hoa dao động, cậu muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.“Chuyện gì lại khiến cậu chống lại nhân vật chính?”Sự thật về nấm bị phát hiện?Không, Giản Hoa cũng không thích nấm. Dị năng này lại cực kỳ mạnh, khi cậu không chủ động nói ra, ai sẽ ngờ đến đám nấm ăn quái vật ven đường, bị người dị năng coi như vách ngăn bảo hộ tạm thời chứ?“Chỉ có khi vượt qua điểm mấu chốt của tôi, tôi không muốn chịu đừng nữa, tôi…” Ánh mắt Giản Hoa tràn ngập sát khí, đám tơ vô hình bọc lại chiếc xe.– Cậu Đổng tùy ý làm bậy, động đến điểm mấu chốt làm người và tôn nghiêm của Giản Hoa, Giản Hoa lập tức không chút do dự ra tay, dù có phải về nhà ăn không khí cũng không quan vậy, chuyện gì sẽ khiến Giản Hoa không màng an nguy, làm trái với tính cách nhất quán, dù bại lộ thân phận cũng muốn chống lại nhân vật chính?“Khi tôi muốn báo thù.”Giản Hoa nhanh chóng có đáp án, nhưng đáp án này lại khiến cậu không thể ghiềm lại tức giận trong lòng Phỉ sẽ chết, bạn của cậu, người bạn duy nhất của cậu sẽ chết…“Bằng bất cứ giá nào, cũng muốn họ phải trả giá.”+1 cho Boss Phỉ, tui cũng nghĩ là trả thù cho người yêu…
tội này tôi không nhận