Editor + Converter: ngocquynh520 Trước tiên xin khuyến cáo các bạn yếu tim, thích truyện sủng ngọt, làm ơn bấm back, để tránh khiếu nại về sau ^^ Đây là 1 bộ truyện không dài, nhưng cỏ đủ tình tiết cảm xúc làm rung động lòng người, lột trần cuộc đời của người phụ nữ phong kiến một cách chân thật nhất
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc. Vũ Cách Nguyệt; Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Ngược; Full; 21/08/2022 12:25
Vị hoàng hậu nắm giữ vị trí số 1 là vị hoàng hậu của thời Xuân Thu: Hạ Cơ. Nàng Hạ Cơ được miêu tả đẹp sắc nước hương trời, dánh hình mảnh mai như liễu, nhưng còn nổi tiếng hơn bởi câu chuyên 3 lần làm Vương hậu, 7 lần làm Phu nhân. Hạ Cơ là vị hoàng hậu
Read Chương 6 from the story Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc by ddthaor (Đan Nguyệt) with 2,894 reads. nguoc, langman, nữcường. Ngũ hoàng tử dù sao cũng là xương thị
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc (Vũ Cách Nguyệt) Chương 1 : 1: Tình, không phải là thứ ta muốn, dục, cũng không phải thứ ta muốn, chỉ có vinh hoa phú quý ——Tiết Thần QuangThần Quang yên lặng đứng ở phía sau, những người thùy mị xuất chúng nhất đều an bài đứng ở phía trước, nàng chỉ có thể đứng trong góc
Tổng đề cử Hoàng Hậu ác độc Luân Hãm Ký (NP) Đã có 5 người đánh giá / Tổng đề cử 5.00. đạo cụ, các loại play, không đường người, bạo xào xinh đẹp tiểu mỹ nhân. NPBG cổ đại sảng văn nữ tính hướng. Mới nhất Phần 73. 4 ngày trước Hoàng Hậu ác độc Luân
Hoàng hậu bị cưỡng ép tự tử, buông lời nguyền đeo bám cả gia tộc suốt 400 năm và nàng dâu xinh đẹp bất ngờ phá giải mọi thứ; Vua nhìn trộm vợ của cận thần tắm rồi thực hiện âm mưu tàn độc "cướp người" lập Hoàng hậu, nhận kết cục cay đắng răn dạy đời sau
Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc. Đây là 1 bộ truyện không dài, nhưng cỏ đủ tình tiết cảm xúc làm rung động lòng người, lột trần cuộc đời của người phụ nữ phong kiến một cách chân thật nhất. Nếu bạn thích 1 người phụ nữ kiên cường dám đối mặt sự thật, yêu hận rõ ràng, xin ở lại.
Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. CẢNH BÁO Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. …Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực. Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù!Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia. Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết. Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm…Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều – Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt. Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. …Trích đoạn“Ngươi từng rèn luyện?”“Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu.”“Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi.”“Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng.“Cơm sao lại đắng?” Triêu Mặc tò Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, “Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ đắng. . . .”Triêu Mặc lặng yên.“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt.” Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già. …Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối – Triêu Mặc. Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi…Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. …“Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa rốt cuộc vẫn không nỡ giết ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai?Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết Tử Khiên yêu Thần là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học.” * …Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! …Chú thích * trích từ truyệnReview by Anh Dung Hoa Bìa Lệ TầnMời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng
Nếu như không cách nào giải thích vì sao một nữ nhân đối xử tốt với ngươi lại không mưu cầu gì, như vậy có phải nàng yêu ngươi không?Triêu Mặc chần chờ nhìn Quang nhi cẩn thận tỉ mỉ rửa chân cho hắn, thật ra thì cũng không phải không thể yêu nàng, nàng cơ khổ không chỗ nương tựa, đoán chừng cũng chưa từng thấy nam nhân có dáng dấp thế này, một buổi sáng tỉnh dậy, đối mặt trượng phu tôn quý xinh đẹp tuyệt trần, tiểu sinh mệnh hèn mọn như thế có thể nào không động lòng, không quấn chặt, cũng chỉ muốn hắn thương tiếc hơn chút, chú ý hơn chút. Nhớ tới tối qua mình chỉ lo tham vui, bỏ lại nàng đã vào nhà ba tháng, trong lòng mơ hồ áy náy, liền chậm rãi kéo tay của nàng.“Quang nhi...”“Điện hạ, đừng quên người đáp ứng nô tì sẽ đi học.”“Ừ.” Trong lòng có thẹn, liền đáp ứng sảng từ khi Quang nhi vào cửa, mặc dù thân thể không sạch sẽ, nhưng nhân phẩm quả thật không xấu, thậm chí đáng giá kính trọng, nàng chịu mệt nhọc, cả mùa đông đều ấm giường cho hắn, mỗi ngày rửa chân xoa bóp cho hắn, thậm chí còn tha thứ đại độ đối đãi nha đầu xinh đẹp trong phủ, cách mỗi hai ba tháng liền phát ít đồ trang sức vải vóc cho họ, ngay cả cái nhìn của ma ma đối với nàng cũng kịch liệt thay mỉ với những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thế này, cũng chỉ có Quang nhi mới nghĩ chu đáo như thế, hiện tại thì tốt rồi, trong phủ có một nữ nhân thế này quản gia cũng không tồi, chỉ cần nàng vĩnh viễn đại độ khéo hiểu lòng người, Triêu Mặc tự nói với mình coi như có ngày tay cầm long quyền cũng sẽ không giết nàng, thậm chí sẽ phong nàng thành Bảo Lâm hoặc Tiệp Dư, đây đã là tấm lòng lớn nhất của một đế vương hắn không hề ngờ rằng có một ngày mình sẽ điên cuồng vì sự độ lượng của nàng...Quang nhi thuở nhỏ bần hàn, nhưng phụ thân là lão sư dạy học, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, lại cũng hơi thông cầm kỳ thư này làm cho Triêu Mặc cảm thấy cuộc sống lại thêm thú vị. Nguyên bổn chỉ muốn ứng phó nàng, giả bộ đi học, ai ngờ nàng thật đáng yêu, cũng cầm một quyển sách, ngồi ở bên cạnh hắn, gặp phải chữ liền không hiểu hỏi hắn, câu không hiểu cũng hỏi hắn, một bài văn bình thường, nàng lại không hiểu đến hai phần ba, sau đó tựu như tiểu đồng học giỏi, quấn lấy hắn bảo giảng giải, lúc hăng hái cao cũng sẽ phát biểu chút ý kiến của mình, những ý kiến này lại khiến hắn thích thú vô bài văn vốn đã xem nát, mỗi lần thảo luận cùng với nàng, đều sẽ có thu hoạch mới, việc này hoặc nhiều hoặc ít áp chế táo bạo và tự phụ trong thời kỳ niên thiếu của nam nhân, khiến lòng của hắn trầm ổn kín kẽ hơn chí đã phát triển đến mỗi ngày không nắm tay của nàng vào thư phòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì nhi chơi cờ vây không tốt, cờ ngũ quân lại rất là tuyệt diệu, đây là trò chơi từ bé hắn đã chơi chán, hiện tại kỳ địch thủ, lại bị nâng lên đấu chí, mỗi khi chơi đều giết hết sức thảm thiết, hai bên tổn hại, hai người chắp tay nhau, đa tạ, đa là không biết sao, gần đây nữ nhân luôn luôn thuận theo ý mình này lại cố chấp kiên trì một chuyện, thay đổi thói quen ăn uống của hắn. Ăn nhiều cần thái, hắn cũng không ngại, chỉ là tại sao còn muốn cho hắn uống sữa dê, tuy nói sữa dê kia đã được nàng chưng lại bỏ thêm mật ong, nhưng mùi vị thật sự không lại lý lẽ hùng hồn, còn lấy ra một quyển sách thuốc dính bụi bậm ở trong góc sữa dê ngọt ấm không độc, nhuận tim phổi, bổ phổi thông thận, lại có thể kiện xương cốt. Lời thề son sắt nói phụ thân đại nhân của nàng chính là dựa vào cái này mà nuôi tất cả đệ tử cao lớn mạnh sống với nàng thật vui vẻ, không đành lòng khiến nàng thất vọng, Triêu Mặc liền làm theo, ước chừng là phương pháp này thật có hiệu quả, thân thể hắn đã nhanh chóng cao lớn hơn, nửa năm trôi qua Triêu Mặc đã cao hơn Thần Quang nửa cái đầu, người cũng cứng cáp không ít, mỗi khi hoan ái, Diệu Đảm đều thẹn thùng vuốt toàn thân hắn, nói hắn biến thành một nam nhân thời gian này Diệu Đảm lại náo loạn giận dỗi một lần, nguyên nhân là như vậy, ngày đó hắn cùng với Thần Quang tranh luận về đạo trị quốc của một vị cổ nhân, Quang nhi kiên trì làm dân giàu nước mạnh, hắn cũng đồng ý, nhưng càng kiên trì mở rộng quốc thổ. Quang nhi uyển chuyển biểu đạt coi như hắn thành công cũng không phải là chuyện đáng cao hứng, bởi vì việc này dùng xương trắng chồng chất để đổi lấy, nam nhân có lúc không nên chỉ đánh đánh giết giết, dân giàu nước mạnh mới là căn minh như hắn, tự nhiên biết lời Quang nhi nói không phải không có ý, nhưng miệng lưỡi lại không muốn bại bởi một nữ nhân, liền xảo trá lý luận cùng với nàng, lúc tranh luận kịch liệt nhất thời nổi hứng, lại ấm đầu cúi người tiến lên ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của nàng, nhất thời mùi hương thoang thoảng vào phổi, không thể tưởng tượng nổi, tư vị trong đó chỉ có chính hắn sáng tỏ, thành thân đến nay, đây là hành động thân mật nhất hắn làm với Quang nhi, Quang nhi sửng sốt, ước chừng là xấu hổ nhưng lại không dám cự tuyệt, chờ hắn phát hiện có cái gì không đúng thì Diệu Đảm đã đứng ở bên ngoài đình, mắt đỏ, nghiêng đầu liền đi, lại đánh vỡ bình dấm chua nhân luôn bắt người ta dụ dỗ thật là không thú vị, sao nàng lại không học được độ lượng động lòng người như Quang nhi. Triêu Mặc muốn giết tính xấu của nàng, liền không để ý tới nàng, khi đó hắn không muốn thừa nhận, sâu trong nội tâm càng tham luyến môi thơm ngon của Quang nhi, không muốn rời muốn lôi kéo nàng làm chuyện càng quá phận, chỉ là Quang nhi rất giảo hoạt trượt ra, đáng tiếc đã sớm không phải đối thủ của hắn - người đã cao lớn rất nhiều, hắn nhất thời cũng không cố kỵ thân thể nàng có sạch sẽ hay không, trong đầu chỉ có một thanh âm đang gọi ồn dào, muốn thử cảm giác thân thể của nàng, tựa như đối với Diệu Đảm...Hắn không phải người trầm mê tửu sắc, trừ Diệu Đảm cũng không còn hứng thú đụng nữ nhân khác, chỉ là giờ khắc này hắn có chút xung nhi khe khẽ đẩy hắn, cười nói, “Một ngày vợ chồng trăm ngày cũng vậy, điện hạ là một người trọng tình trọng nghĩa, chớ để bởi vì nhỏ mất lớn, nô tì là người hèn mọn, không dám mê hoặc điện hạ, từ đó bỏ lỡ Quận chúa.”Bị nàng nói trúng, Triêu Mặc rốt cuộc là người tự chủ cực mạnh, Quang nhi tốt với hắn như vậy, hắn không thể uất ức nàng, khiến nàng - thân thế không tốt lại rơi vào danh tiếng xấu tranh thủ tình cảm với Quận chúa, liền chậm rãi buông tay ra, bởi vì nàng mà đứng hội săn thú mỗi năm một lần của hoàng tộc từ từ mở ra, người người đều lấy La Trường Khanh - thần xạ thủ đệ nhất thiên hạ mà vẻ bắn cung của La Trường Khanh xác thực danh bất hư truyền, Thần Quang đã biết, điểm này cũng không phủ cách xa năm trượng, xa đến nàng cơ hồ không nhìn rõ dung nhan của thiếu niên, chỉ nhớ mang máng cặp mắt đẹp trong trẻo lạnh lùng kia, cả vùng đất hoàn toàn an tĩnh, chỉ có tên xẹt cực nhanh, tim khẽ đau nhói, thậm chí chưa cảm thụ quá nhiều, thân thể mỏng manh của nàng đã bị xuyên thấu, cái chết rất an hội liên tiếp cử hành ba ngày, trước một ngày Diệu Đảm đã chạy tới Mặc vương phủ, ở chung với Triêu Mặc, náo loạn một hồi, nhưng trong lòng vẫn không bỏ được thiếu niên như ngọc, khi cười khóe miệng thiếu niên hơi vểnh, lông mi thật dài, hình dáng đơn giản kiên nghị, không khỏi khiến nàng nhớ mong ngày đêm, rốt cuộc xệ mặt xuống tới cửa nói xin sai liền sửa còn là một cô gái tốt, Triêu Mặc ôm nàng nói, “Lần sau còn ghen hay không?”“Ghen, cả đời đều ghen. Ta thà tặng cho chàng hai nha đầu xinh đẹp thông phòng, cũng không muốn chàng đụng Thính Tuyết!”“Tại sao?”“Ta chán ghét chàng cười với nó như thế.”“Cười kiểu gì, cười lên không phải đều giống nhau sao, tiểu nữ nhân!”Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người trẻ tuổi chàng chàng thiếp thiếp, ma sát ra lửa mạnh, liền nằm xuống giường êm, Diệu Đảm cười khanh khách, kêu Quang thân phận thấp kém, tự nhiên không có tư cách tham gia đại hội săn thú, nhưng sửa sang lại bọc hành lý thay trượng phu vẫn cần thiết. Bưng sữa dê nàng vừa nấu vào, vừa muốn nhắc nhở hắn uống đúng lúc, không cẩn thận thấy một màn trên giường, may là đã có chuẩn bị tâm tư, ban ngày nhìn thấy hình ảnh như vậy vẫn đỏ mặt, vội vàng để sữa dê xuống, nói xin lỗi chạy Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy không có thú vị 11như vừa rồi, nói không ra quái dị, nhìn qua phương hướng Quang nhi biến mất, nàng có mất hứng hay không, không, nàng không dám! Như vậy chính là cao hứng? Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy hơi tức Đảm cũng tức giận ngồi dậy, kéo cánh tay hắn, “Triêu Mặc, đi, chơi với ta, chúng ta vừa vặn cùng đi đại hội săn thú, ở chỗ này luôn thấy nàng, khuôn mặt tươi cười, giả tình giả vờ đấy!”“Nói nhăng gì đó.” Triêu Mặc nhăn nhăn không để lại dấu vệt, đứng dậy mặc quần Đảm nện xuống bả vai hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn cũng mặc quần áo theo.
Nữ hoàng Elisabeth của Áo đã chinh phục toàn bộ châu Âu và được người đời ca ngợi là “Hoàng hậu xinh đẹp nhất thế giới”. Elisabeth của Áo 24/12/1837 – 10/9/1898 là vợ của Hoàng đế Franz Joseph I, đồng thời là Nữ hoàng của Đế quốc Áo-Hung. Bà là người trị vì lâu nhất trong lịch sử nước Áo với 44 năm trên ngai vàng. Elisabeth được sinh ra trong một gia đình đại quý tộc xứ Bavaria. Cha bà là Công tước Maximilian Joseph xứ Bavaria và mẹ là Công chúa Bavaria 16 tuổi, Elisabeth kết hôn với anh họ là Thái tử Áo Franz Joseph. Đây là một điều hoàn toàn bất ngờ đối với cả hoàng gia Áo lẫn hoàng gia Bavaria và chính bản thân nữ công tước nhỏ tuổi, bởi Thái tử được hứa hôn với Helene, chị gái của Elisabeth, từ khi vừa chào này đã gây ra nhiều khó khăn cho cuộc sống hoàng tộc sau này của Elisabeth, bởi bà không được chuẩn bị chuẩn bị tâm lý để trở thành một nữ vương quyền thế cũng như một bà mẹ trẻ, người được nuôi dạy để trở thành Nữ hoàng tương lai là Helene chứ không phải là bà. Cá tính thẳng thắn, bình dân vốn có từ thời thơ ấu của bà, bị coi là đi ngược các chuẩn mực Hoàng người con của Nữ hoàng đều do Thái hậu Bayern Sophie nuôi dưỡng vì thái hậu cho rằng Elisabeth còn quá trẻ và thiếu kinh đẹp và sức quyến rũ của bà đã chinh phục toàn bộ châu Âu, được người đời ca ngợi là “hoàng hậu xinh đẹp nhất thế giới”.Với dáng người cao, vẻ đẹp u buồn cùng lối sống khổ hạnh, Elisabeth trở thành biểu tượng sắc đẹp và thời trang của châu Âu thời bấy giờ. Vẻ đẹp và sức quyến rũ của bà đã chinh phục toàn bộ châu Âu, được người đời ca ngợi là “Hoàng hậu xinh đẹp nhất thế giới”.Sau tuổi 32, bà không làm mẫu vẽ cho bất kỳ hoạ sỹ nào và cũng không cho phép ai chụp ảnh mình. Bởi thế, hình ảnh vẻ đẹp vĩnh hằng của Elisabeth không bao giờ thay 10/9/1898, Nữ hoàng Elisabeth bị một người Ý tên Luigi Lucheni giết hại. Ban đầu mục tiêu của Lucheni là Hoàng tử Phillippe, nhưng do y đến Geneva quá trễ, Phillippe đã rời đi nên đành chọn đại mục tiêu là Elisabeth. Lucheni lẻn vào khách sạn mà Nữ hoàng này ở, bất ngờ lao tới đâm mũi dao vào tim của 15/9/1898 thi thể của bà được đưa về Áo và an táng trong Hầm mộ Hoàng gia. Khi bị bắt, Lucheni yêu cầu dẫn độ về Ý để được xử tại đó nhưng bị chính phủ Áo từ chối. Sau đó, y treo cổ tự tử trong vở nhạc kịch nổi tiếng cùng tên Elisabeth, tên tuổi của bà còn gắn liền với biệt danh “Cô dâu của thần chết”. Nữ diễn viên nổi tiếng người Áo Romy Schneider đã nổi danh nhờ vai diễn Nữ hoàng Elisabeth trong Sissi trilogy Sissi là tên thân mật của Nữ hoàng.Tiểu Thiện, sưu tầm
“Gương thần ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?” ― Hoàng hậu hỏi Chiếc gương thần Hoàng hậu độc ác hoàng hậu Grimhilde là một nhân vật phản diện trong bộ phim 1937, Bạch Tuyết và của Chú Lùn. Mụ là bà mẹ kế của Bạch Tuyết, và là phù thủy ác độc. Mụ rất ghen tị với sắc đẹp của Bạch Tuyết và Grimhilde bắt cô non làm việc và ăn mặc rách rưới như một người hầu. Lý Lịch [] Sau khi người chồng của mụ, nhà vua, qua đời, mụ bắt đứa con riêng của chồng, Bạch Tuyết, phải ăn mặc rách rưới và làm việc như một người hầu. Tính cách [] Hoàng hậu là một người có trái tim nhan hiểm và ác độc. Mụ rất căm ghét ai đẹp hơn mụ đặc biệt là Bạch Tuyết. Nếu mụ biết ai đẹp hơn minh, mụ sẽ sai thợ săn giết người đó. Ngoại hình[] Hoàng hậu là một người phụ nữ máu lạnh với khuôn mặt thanh thản, vô cảm và dáng người mảnh khảnh. Mụ có làn da nhợt nhạt, đôi môi đỏ, đôi mắt màu xanh lá cây và đôi lông mày dường như bút chì. Trong quá trình bộ dạng phù thủy, mụ có mái tóc đen dài xuống ngực. Các đặc điểm của mụ và trang phục hoàng gia của mình tạo ra một hình ảnh của hoàng hậu rất xinh đẹp và tuyệt đẹp. Hoàng hậu mặc một chiếc váy màu tím với tay áo dài và một sợi thắt eo màu đỏ. Mụ mặc một chiếc mặt nạ màu đen che tai, cổ và tóc, để khuôn mặt lộ ra. Hoàng hậu mặc một chiếc áo choàng dài màu đen dường như là một phần của khăn trùm đầu. Áo choàng được lót bên trong màu đỏ và dưới cùng của áo choàng được lót bằng lông trắng. Mụ có một chiếc cổ áo trắng cao gắn vào áo choàng của mình. Mụ cũng đeo một mặt dây chuyền vàng dường như kết nối với cổ áo. Mụ cũng mang giày cao gót màu vàng cam. Hoàng hậu độc ác mang một chiếc vương miện bằng vàng trên đầu có 5 mũi nhọn ở mặt trước và một viên ngọc trên đỉnh của mũi nhọn giữa và cao nhất.
Thời nay, phụ nữ ngoại tình chẳng còn là chuyện hiếm. Tuy nhiên, vào thời phong kiến với quan niệm "trọng nam khinh nữ" nặng nề, thì người phụ nữ dù bất kể tầng lớp nào cũng chỉ có giá trị như một người để duy trì nòi giống, không được phép làm những chuyện "vô đạo" như ngoại tình và phải luôn luôn giữ gìn phẩm hạnh cao đẹp, mặc cho chồng mình có năm thê bảy thiếp đi chăng nữa. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, kể cả phụ nữ phong kiến ở chế độ quân chủ, dù cho có ngồi lên được vị trí Mẫu nghi cũng vẫn không hiếm có những sự vụ "vượt rào" gây chấn động lịch sử.Ảnh minh họaVà câu chuyện về vị Hoàng hậu họ Phùng dưới đây là một câu chuyện như thế. Thậm chí còn ghê gớm hơn khi nàng đã dám qua mặt Hoàng đế mà léng phéng với… thái giám trong cung. Chưa kể, trước đó, nàng còn nhẫn tâm hãm hại em gái cùng cha khác mẹ của mình vốn là Hoàng hậu tiền nhiệm, mặc cho người em này đã từng yêu thương mà giúp đỡ nàng đặt chân vào cung sau một thời gian dài "quy ẩn".Hoàng hậu bạc nghĩa hãm hại em gái cùng cha khác mẹVị Hoàng hậu đó, không ai khác chính là Phùng Nhuận, hay còn được gọi là Phùng Hoàng Hậu, nàng là vợ của Hiếu Văn Đế triều đại Bắc Ngụy. Sử liệu ghi chép về tuổi thơ và xuất thân của nàng khá sơ sài, chỉ biết nàng sinh ra trong một gia đình thuộc hoàng tộc với cha là thái sư Phùng Hi – anh trai ruột của Phùng Thái hậu quá cố triều Bắc Ngụy. Mẹ nàng là Thương thị, cũng là một người thuộc dòng dõi đài các quyền lực.Ảnh minh họaTuổi thơ của nàng êm đềm với gia đình cho đến năm 13 tuổi, nàng cùng người em gái ruột được nhập cung làm phi tần của Hiếu Văn Đế, và bằng cốt cách của một tiểu thư đài các đoan trang, nàng và em cũng sớm được Hoàng đế sủng ái. Tuy nhiên, không lâu sau đó, em gái nàng lâm bệnh nặng và qua đời, bản thân nàng thì buồn trước cái chết của em và cũng mắc bệnh lạ, nên đành phải rời cung để về nhà tịnh dưỡng. Một thời gian ngắn sau nàng xuất gia đi tu "quy ẩn" từ bỏ hồng trần. Cứ tưởng trang đời của nàng sẽ cứ an yên từ đây, vui vầy với cỏ cây sống đời đạo thanh không, chẳng bao lâu nàng lại hồi cung do người em gái cùng cha khác mẹ với nàng, lúc này là một Hoàng hậu mẫu mực, cai quản chu toàn mọi việc trong cung, lại được lòng tất cả bá tánh, đã khuyên Hiếu Văn Đế rước chị mình về lại để làm tròn bổn phận của một phi tần dang dở xưa kia. Thế là mùa hè năm 496, Phùng Nhuận hồi cung, được Hiếu Văn Đế sắc phong làm Chiêu Nghi. Nàng tiếp tục trở thành một sủng phi của Hoàng đế.Ảnh minh họaTuy nhiên, do bản tính tham lam đố kỵ, nên dù được em gái Hoàng hậu cùng cha đối đãi như một người chị ân tình ruột thịt, nàng Phùng Chiêu nghi vẫn cho rằng bản thân mình là chị gái, lại vào cung từ sớm năm 13 tuổi, bây giờ lại chịu thua vai vế trong cung với em gái. Thế là Phùng Chiêu nghi bày mưu hãm hại Hoàng hậu. Nàng đã vu khống em gái mình là một người ngoan cố, cứng đầu, dám chống lại các chính sách của Hoàng là sau nhiều lần nỉ non với Hiếu Văn Đế, đồng thời loan tin xấu hãm hại Hoàng hậu. Cuối cùng, mùa thu cùng năm 496, Hiếu Văn Đế phế truất Hoàng hậu, Hoàng hậu uất ức, lập tức rời cung. Sang năm 497 thì Hiếu Văn Đế sắc phong Phùng Chiêu nghi trở thành Hoàng hậu thay thế. Từ đó, nàng chính thức trở thành Mẫu nghi thiên hạ của cả một giang sơn Bắc hậu "vô đạo" dám dan díu với thái giám sau lưng Hoàng đếVốn Phùng Nhuận nổi tiếng thông minh lại biết cách nói lời ngon ngọt làm lấy lòng người khác vì thế, suốt thời gian làm Hoàng hậu, nàng đã được Hoàng đế sủng ái hết mực. Hai người gắn bó với nhau như hình với bóng, sống vô cùng hạnh phúc bên nhau. Không bao lâu sau, Bắc Ngụy gặp chuyện binh biến, Hiếu Văn Đế phải rời cung, thân chinh xuất binh đi chống giặc. Hoàng cung lúc này chỉ còn lại Phùng Nhuận.Ảnh minh họaSống cảnh thiếu vắng chồng, lại không chịu nổi cảnh cô độc quạnh quẽ phòng the, Phùng Nhuận liền tìm cách dan díu với một thái giám tên là Cao Bồ Tát. Thực chất, đây là một tên hoạn quan trá hình bởi hắn ta đã lách luật, vượt qua vòng "tịnh thân" để trà trộn vào hoàng cung làm thái giám, mưu cầu chút quyền lực và giàu sang. Thêm vào đó, Cao Bồ Tát lại là một kẻ rất khôi ngô tuấn tú, thân hình vạm vỡ, tráng kiện nên càng dễ làm Phùng Hoàng hậu động lòng. Sử sách chép rằng, trong suốt thời gian Văn Đế xa hoàng cung sống ở Nhữ Nam, Phùng thị gần như công khai qua lại với Cao Bồ Tát trong chốn hậu Bồ Tát tuy chỉ là một thái giám trong cung nhưng đã sớm thành lập một thế lực cho riêng mình, Phùng Nhuận cũng chẳng vừa khi cấu kết chia bè chia phái trong cung suốt thời gian Hiếu Văn Đế xuất cung đánh trận bên ngoài. Vì thế, khi hai người đứng đầu của hai thế lực này hợp lại, dù có trái với luân thường đạo lý đi chăng nữa, có lộ liễu đi chăng nữa thì cũng không ai dám hó hé nửa lời với Hiếu Văn Đế.Ảnh minh họaTuy vậy mà cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra khi Phùng Nhuận ngày càng tác oai tác quái. Nàng đã dùng quyền lực của một Hoàng hậu mà bắt ép Bành Thành Công chúa – một cô Công chúa vô cùng xinh đẹp nhưng đã sớm trở thành góa phụ vì chồng qua đời sớm - gả cho em trai của mình là Phùng Túc, mặc cho Công chúa hết lời cự tuyệt. Thế là, biết không thể nào chống lại Phùng Hoàng hậu, Công chúa đã âm thầm sai người mật báo với Hiếu Văn Đế ở xa để cho hay rằng Hoàng hậu trong cung lạm dụng quyền lực, ép người quá đáng và ngoại tình với một tên Thái Đế nghe xong, vừa sững sờ vừa giận dữ, tuy nhiên cho rằng em gái vì không muốn cưới Phùng Túc nên mới nghĩ ra chuyện này. Thế nhưng, sau đó, một hoạn quan thân tín của Hiếu Văn Đế là Lưu Đằng đã tới mật báo với Hiếu Văn Đế chuyện tư tình của Phùng Hoàng hậu. Tới lúc này, ảo tưởng của Hiếu Văn Đế về mỹ nhân họ Phùng mới thực sự tan vỡ. Hoàng đế bản lĩnh một thời ngã vật xuống đất ngay trong doanh trại của đội quân hùng kết của một Hoàng hậu bội bạc Ảnh minh họaPhùng Hoàng hậu cũng nhanh chóng biết được chuyện tư thông của mình đã bại lộ nên tìm gặp mẹ đẻ là Thường thị để bàn cách đối phó. Hai mẹ con họ Phùng quyết định mời một nữ phù thủy vào cung tìm cách yểm bùa, nguyền rủa Hiếu Văn Đế sớm chết để mình có thể thâu tóm quyền lực trong triều đình. Sau đó, để thám thính tình hình, Phùng Hoàng hậu cử rất nhiều tâm phúc của mình tới doanh trại của Hiếu Văn Đế để "thăm nom". Để khỏi rút dây động rừng, Hiếu Văn Đế giả như không biết chuyện gì đang xảy ra trong năm 499, Hiếu Văn Đế bí mật đột ngột quay trở về kinh đô Lạc Dương. Sau đó, ông liền cho người bắt Cao Bồ Tát lại thẩm vấn để xác thực chuyện gian díu với Hoàng hậu. Chịu không nổi đòn roi, Cao Bồ Tát đành khai hết tất cả với Hiếu Văn Đế, khai cả chuyện Hoàng hậu dùng bùa chú để hãm hại Hoàng đế. Thế là, Hiếu Văn Đế nghe xong đau đớn như đứt từng khúc ruột, điên tiết cho người bắt Phùng Hoàng hậu khám xét, lúc này trong người Phùng Nhuận rơi ra một đoản đao có khắc chữ tà thuật.Ảnh minh họaĐau đớn trước người vợ mình yêu thương vốn đã gian díu mang tội tày trời, lại còn cả gan dùng tà thuật hãm hại mình, Hiếu Văn Đế liền sai người chém đầu Phùng Hoàng hậu. Tuy nhiên, Phùng Hoàng Hậu không phục trước cái chết ban cho mình, nàng liền khóc lóc van xin, nỉ non với Hiếu Văn Đế. Cuối cùng vì quá thương vợ, Hiếu Văn Đế đành tha cho nàng. Tuy nhiên, ông vẫn cho người giam nàng vào lãnh cung và không bao giờ nhìn đến mặt nàng một lần nào cùng, vì sốc trước những chuyện vô đạo mà Hoàng hậu làm sau lưng mình dù mọi chuyện có thể coi như đã được giải quyết, sức khỏe Hiếu Văn Đế vẫn ngày càng suy kiệt. Đến lúc gần lâm chung, sợ rằng sau này khi mình chết đi, Phùng Hoàng hậu lại tác oai tác quái mà không ai cản được, ông mới ra lệnh "Sau khi ta chết, sợ rằng không có ai khống chế được Hoàng hậu. Các ngươi hãy dùng di lệnh của ta ban chết cho bà ta. Tuy nhiên, vẫn tổ chức tang lễ như của Hoàng hậu, đừng làm bại hoại thanh danh nhà họ Phùng". Ảnh minh họaSau khi Văn Đế qua đời, một số thân vương tuân theo di mệnh, ban thuốc độc cho Phùng Nhuận uống. Tuy nhiên, đến nước này Phùng Hoàng hậu vẫn một mực không chịu uống, không còn cách nào khác, các phân vương đành sai người ép đổ vào miệng nàng ta. Sau đó, Phùng Nhuận qua đời nhưng vẫn được ân huệ cuối cùng là được tổ chức tang lễ theo đúng nghi thức cung đình, và được ban cho thụy hiệu là U Hoàng hậu. Kết thúc cuộc đời của một đài các tuy quyền lực, được yêu thương nuông chiều nhưng lại vô đạo, bất nhân bất nghĩa đến độ hiếm có trong dòng lịch sử Trung Hoa phong kiến.Nguồn Qulishi, Sina,
hoàng hậu xinh đẹp ác độc